Một thoáng Cổ Thạch đầy nắng, gió
MỘT THOÁNG CỔ THẠCH ĐẦY NẮNG, GIÓ Bài và ảnh:
Bùi vũ Hoài, Xuân Thiện, Phùng mỹ Trung“
…Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là roi làm vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím…”
Khi ông mặt trời còn đang ngái ngủ, bọn hắn đã thức dậy đón chào ánh bình minh và cảm nhận những giọt nắng ban mai lung linh nhảy múa theo từng cơn sóng trên bãi biển Cổ Thạch. Ngắm nhìn những cơn sóng bạc đầu và những chiếc thuyền đánh cá mỏng manh dập dềnh trên mặt biển bao la, đang trở về sau một đêm mệt nhoài trong cuộc mưu sinh đầy gian khó. Lắng nghe tiếng rì rào vỗ bờ suốt ngay đêm của sóng, như bài ca bất tận của bà mẹ thiên nhiên.
Dạo bước trên những viên sỏi bảy màu nhiều hình dáng, lung linh như “
cầu vồng trên cát” sau mỗi đợt sóng. Chọn từng viên sỏi đẹp nhất mỗi đứa tự xếp cho mình một ước mơ thầm kín trên những tảng đá mẹ phẳng nằm sát mép nước và mơ ước trước biển cả mênh mông về một chút gì ước nguyện trong một tương lai gần. Ngả mình trên chiếc lều tạm, nghe tiếng gió biển thì thầm bên dặng phi lao, như mơ màng về một thiên đàng có thật ở chốn nhân gian. Hắn và lũ bạn đang cảm nhận những ngày nghỉ tuyệt vời ở một vùng biển còn đậm chất hoang sơ, như những con người dân hiền hòa chân chất nơi đây.
Trong cái nắng như rang, gió như phang, những giọt mồ hôi lăn dài trên má hòa với vị mặn chát của nước biển. Bọn hắn lại tiếp tục khám phá ngôi chùa Hang nổi tiếng linh thiêng và tuyệt đẹp với những tảng đá khổng lồ để như một sự xếp đặt tuyệt với mà tạo hóa đã ban tặng cho chúng sinh. Từng đám cây bằng lăng tím thấp lè tè sát mặt đất đang lung linh khoe sắc và gồng mình chống trọi với gió biển. Cuối cùng bọn hắn cũng vượt qua được một tiểu Sa mạc đầy nắng để thỏa thích trượt mình trên cát và tròng trành trên chiếc thuyền thúng mang lại cho bạn cảm giác lâng lâng trên biển. Bất chợt bọn hắn tự hỏi: “
Cuộc đời đấy ắp phiêu du biết có khi nào dừng chân ???”