Xem bài viết chưa trả lời | Xem chủ đề đang hoạt động Hôm nay, Thứ 7 Tháng 11 23, 2024 9:39 am



Gửi bài trả lời  [ 6 bài viết ] 
 Hội ngộ Thác Mai Bắt đầu những câu chuyện 
Người gửi Nội dung

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài Hội ngộ Thác Mai Bắt đầu những câu chuyện
Từ khi kết thúc hành trình chinh phục nóc nhà Đông Dương, có lẽ trong mỗi thành viên của FF SG đều có một ý định sẽ được hội tụ cùng nhau trên một chuyến đi tìm về với thiên nhiên. Bản thân mình cũng vậy, mong muốn tìm lại cảm giác hít thở cái không khí trong lành, thơm lạ lạ của cây cỏ, chói chang của nắng trưa, mệt nhoài khi lên dốc, xuống dốc mà vẫn nhe răng cười khi máy ảnh đưa đến. Và lần này, địa điểm đến là Thác Mai – một nơi bao gồm rừng, suối, thác quyện vào nhau – thuộc địa bàn huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai.
Sự mong chờ, háo hức khi nhận được mail của nhóm trưởng kêu gọi mọi người cùng đi với nhau. Vì một vài lý do cá nhân mà với mình, chuyến đi này thật sự rất có ý nghĩa. Mình mơ mộng sẽ đón trung thu giữa vùng sơn cước, dưới ánh trăng muộn của tháng 8, được nghe tiếng côn trùng kêu râm rang, được cùng bạn bè quây quần bên đống lửa, được hít hà, giành giật nhau miếng khoai lang lùi, được cùng thắp nến, thắp lồng đèn, được trao nhau những cái ôm nồng ấm như hồi đi chinh phục đỉnh Fans.

Hình ảnh
Off FFSG đêm rằm tháng 8. Có trăng, có cây, có bánh, có nến, có đèn lồng và bạn bè

Khi chuyến đi còn cỡ 1 tuần nữa bắt đầu thì danh sách chỉ độ khoảng hơn 10 người, vì lần này Sóc tổ chức nên mình đinh ninh mọi thứ sẽ ổn, mọi người sẽ đi đông đủ hơn, và đã quen biết nhau nên việc chuẩn bị, ăn uống, sinh hoạt với nhau cũng không đến nỗi khó. Thế như, vào phút cuối, từng ngày trôi qua nhận được tin từng người hủy chuyến đi vì lý do riêng. Nhận lời năn nỉ của Sóc nói chuẩn bị, tổ chức cho mọi người đi mà mình thấy hơi buồn. Nhưng đã quyết đi rồi thì phải đi thôi, ít người cũng được. Vậy là mọi thứ mình tự lên danh sách, phân công cho từng người, mail thông tin liên tục cho mọi người cập nhật… Lúc này, các bạn HN hỏi thăm, các bạn SG ko đi được cũng quan tâm nên đỡ nản lòng. Nhưng rồi, đến tận ngày cuối trước khi đi vẫn có người tiếp tục hủy…nản lắm, nản lắm rồi, chỉ là một chuyến đi thôi mà... Còn nhớ đêm cuối (thứ 5) mình đã xém hủy tất cả vì chốt danh sách chỉ có 6 người đi (4 nữ: Nam, Lan Anh, bé Thủy xoăn và cô Rùa, 2 nam: Anh Trung và Thiện) và cũng xém gây sự với 1,2 người bạn thật đáng yêu. Hì hì.

Hình ảnh
Ai bảo người lớn không thích lồng đèn??

Sáng thứ 6, tâm trạng đã tốt hơn hôm qua rồi, nếu như không đi được TM thì cũng sẽ đi nơi khác…nhưng tinh thần của các FFSG đã lên hồi cao điểm, ít người đi cũng được, và các nữ sẽ thay phiên nhau làm xế. Xem ra như vậy mà hay, không phải chuẩn bị nhiều.
Chiều thứ 6, xin phép về sớm để đi xem mẫu vải may đồng phục cho cơ quan, đồng thời đón LA ở bến xe Miền Tây để mua đồ chuẩn bị cho ngày mai. Vì biết số lượng người đi ít, vì biết đã có anh Trung đi nên không cần lo lắng, mang vác đồ đạc nhiều như ở Mã Đà nên tâm lý chị em rất thoải mái. Đi chọn vải xong, chị em thẳng tiến vào Metro mua những thứ thật cần thiết: trái cây, thịt bò, ớt Đà Lạt, hành tây, ít đồ ăn sấy, lẩu nấm cho buổi tối, vậy là xong. Hai chị em hì hục chở nhau đi đổi cái xe để mai chạy cho êm.
Lần này LA được thỏa mãn sự sung sướng rồi nhá, được ăn yaourt kèm nha đam nhà Cô Rùa trồng nè, được thưởng thức chút quà Đà Nẵng còn lại mà chỉ có khách quý mới được nhâm nhi đó nhe, được ngủ và nói chuyện với bò mẹ. Nếu không gặp sự cố về cái nguyên liệu nấu lẩu thì e rằng nồi lẩu còn ngon hơn nhiều ha LA. Dọn dẹp xong xuôi, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, hì hụi cắt cắt, ướp ướp thịt bò cho ngày mai xong cũng đã gần 11h khuya. Chị em nhắc nhau đi ngủ để mai còn dậy sớm, vậy mà….có ngủ sớm được đâu, nói đủ thứ chuyện, đủ vấn đề quanh quanh FF, quanh cuộc sống của cả 2 chị em và những chuyện chỉ có thời gian mới trả lời được. Rồi dần dần, cả hai chìm vào giấc ngủ muộn, trong giấc ngủ, không biết có mơ thấy gì không, hay lại mơ thấy tay đang cầm xiên que thịt bò nướng thơm lừng đây?

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 2 Tháng 10 18, 2010 2:23 pm
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài Hội ngộ Thác Mai.P.2. Nắng, cây xanh và những tiếng cười
Đồng hồ điểm 4h45 của sáng thứ 7, thời tiết buổi sáng thật dễ chịu, trong khi đợi LA trong nhà tắm thì Cô Rùa đã cho mọi thứ vào giỏ thật đầy đủ (sau này mới phát hiện ra là thiếu thứ bò Thiện rất cần vào buổi sáng!). 5h35 sáng, 2 chị em ra khỏi nhà. 6h5 sáng 2 chị em đã tới nơi, sớm hơn dự kiến rất nhiều dù tốc độ chạy xe rất bình thường. Đường đi thật mát mẻ, đại lộ Đông Tây rộng thênh thang, mát mẻ, ánh nắng sớm dự báo cho ngày hôm nay sẽ nắng đẹp, đó là điều thuận lợi cho cuộc hành trình hôm nay.

Hình ảnh
Sáng sớm, 2 chị em chở chừng này đồ và hành lý để bắt đầu chuyến đi

Phải đến hơn 6h30 thì mọi người mới đến, hic, đi đã ít mà còn dây thun thấy sợ. Thủy Xoăn và Bò Thiện đến cuối cùng, tặng cho Cô Rùa 3 tờ giấy phạt 50.000đ vì tội vượt đèn đỏ. Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo. Nhà gần, đi trễ còn bị công an phạt. Sao bò con có duyên với công an thế ko biết???
Sau 10ph ổn định thì 5 chị em tiến thẳng về Thủ Đức để ăn sáng. Giữa đường, gặp sự cố nhỏ vì cứ tưởng các xe của Nam chạy trước nên cứ cắm đầu mà chạy, qua ngã tư Thủ Đức thì mới phát hiện ra Nam vẫn còn phía sau. Đứng đợi rồi cùng nhau vào ăn sáng. Phải nói rằng chuyến đi này có nhiều điều để cười khi bật miệng. Ví dụ như câu này “Áo (bò) con sứt chỉ đường tà, vợ con chưa có mẹ bò (bò mẹ) sẽ khâu” khi biết bò con bị rách áo đồng phục mà ko mặc theo.
Xe dừng tại AMATA để đón anh Trung vào lúc 8h15, đứng đợi anh đi ra, nhưng..ô kìa, ko có mũ bảo hiểm, phải chạy về nhà để lấy Anh này già rồi nên không chạy xe là không nhớ những gì cần thiết kèm theo thì phải? 8h40 thì đoàn thẳng tiến, không trục trặc gì nữa đâu nhá! Xe xuyên qua địa phận của Thành phố Biên Hòa, rẻ vào đường tắt của huyện Thống Nhất, qua Trảng Bom, đến Gia Kiệm rồi vào Định Quán. Đường đi tắt rất thông thoáng, hai bên mát rượi, vì là xế nên không chụp hình lại được đoạn đi này.

Hình ảnh
Đường mát rượi, 2 bên là điều

Xe dừng chân vài chỗ để đổ xăng, đến cổng chào Thác Mai tầm 11h30, đi thêm hơn 20km nữa thì vào rừng. Phải nói là đường đi rất tuyệt, cảm giác đi xe máy giữa không gian xanh um, mát rượi, rất ít, thậm chí ko có bóng người, càng vào sâu cây cối càng nhiều, cây rợp trời. Em Thủy làm xế đoạn này nên CÔ Rùa được dịp tác nghiệp. Qua đoạn đường nhựa, đến cổng của trạm soát vé, mỗi vé 15k/người cũng được xem là ko mắc so với những gì nhận được sau đó. Nhóm dừng lại chụp ảnh chặng đầu tiên, mấy cô nương xí xọn chụp ảnh mà quên mất phía dưới là ổ kiến lửa, mấy anh này mà hun một cái thì coi như nhức cả đêm nhá.

Hình ảnh
4 chị em nhí nhảnh

Sau lưng của trạm kiểm lâm là một hồ nước, không hiểu nước hay sông nhưng cảnh quan rất mát mẻ. Đoạn đường tiếp theo là đá xanh, hơi gồ ghề nên cần phải đi chậm hơn kẻo “xòe” một cái là có thẹo ngay.

Hình ảnh
Fan's Fan's group

Xe lượn qua khu vực suối nước nóng (ở đây gọi là bàu nước sôi), ngắm chút rồi đi thẳng vào khu vực Thác Mai. Quả thật, nếu đi đông thì nên liên hệ ở đây trước để có phòng nghỉ chân và đồ ăn. Giá cả cũng không đến nỗi đắt đỏ. Nhưng nếu đi ít người thì có thể cắm trại giữa rừng cũng được, chỉ sợ mùa mưa có nhiều muỗi và vắt thôi. 6 anh em xuống thác chơi, chụp hình một chút thì nhanh chóng tiến dần về nhà anh kiểm lâm (anh Hùng) để ăn trưa và chuẩn bị cho chuyến đi buổi chiều. Không hiểu thế nào mà em Thủy Xoăn đã tặng lại cái áo khoác mượn của bạn cho rừng rồi. hì. Em Thủy nói rằng, cái gì không phải của em thì em không cần phải nhớ, phải để tâm đến nó và có thể để quên hoặc làm mất. Điều này cũng hay nhưng cũng ko nên áp dụng cho mọi thứ ha em?

Hình ảnh
Hồ nước phía sau trạm bán vé

Đoạn đường vào nhà anh Hùng khoảng 2-3km ngoằn nghèo, có vài vũng bùn, lối mòn nhỏ nhỏ nếu không đi quen sẽ lạc ngay. Và rồi cả nhóm đã được thưởng thức món “đậu phộng đường” (lạc đường) trước khi dùng cơm, anh Trung thừa nhận đi nhiều lắm rồi nhưng nếu đi theo hướng khác thể nào cũng lạc. Đường vào nhà băng qua khu rừng, xuyên qua vườn trồng xoài, trồng điều của người dân địa phương. Hai bên đường cỏ giăng cao hơn đầu gối, có nhiều dây mắc cỡ sẵn sàng khiêu khích các đôi chân trần muốn mon men dẫm đạp lên. Rồi một chặp cũng tìm được ra nhà, ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ, có vài con chó, nhiều con vịt và gà, một con heo, xa xa là 2 con trâu (LA gọi là …bò…ôi, đi nhiều với “những con bò” nên cứ thấy con có sừng đều gọi là bò). Nhà cặp mé sông nên gió thổi mát rượi, bên trên là bóng dừa, quanh là điều và vài thứ rau dân dã như bí hoặc su su (nơi đây trồng lấy đọt chứ không ra trái). Gia đình anh Hùng sống đoàn tụ tại đây, các anh chị lớn đã có gia đình và ra riêng, còn cô con gái học lớp 10 phải ra tận Thị trấn để học. Với một người nông dân gốc miền Tây, chịu vào nơi xa xôi hẻo lánh này để lập nghiệp âu cũng giỏi, họ sống nương tựa nhau, vào cây cối xung quanh, tự cung, tự cấp là chủ yếu, không quá đỗi lạc hậu nhưng nói hiện đại cũng không phải. Trước nhà có mái hiên, dưới mái hiên là hai bộ bàn ghế gỗ và tại đó là nơi người nhà ngồi ăn cơm, uống chén trà, nhâm nhi ly rượu, khách nghỉ chân và trò chuyện với nhau, cũng từ đó mà nhiều bí mật của FF đã được bật mí và bộc lộ một cách bất ngờ.

Hình ảnh
Nơi ngồi trò chuyện, ăn cơm, tán phét, tổng sĩ vả

Bữa trưa là một nồi cháo vịt thật ngon, 2 con vịt xiêm được luộc chín, thịt mềm và ngọt, không mỡ, da mềm chứ không nhầy nhụa mỡ và dai mỗi khi cắn vào như thịt vịt SG. Thịt vịt chấm muối tiêu chanh sẽ không thích hợp bằng nước mắm ớt tỏi gừng giã nhuyễn pha chút đường và nước mắm ngon. Nhưng vùng quê, đạm bạc như vậy là ngon lắm rồi. Có lẽ đói, có lẽ đi xa, có lẽ lâu lắm rồi mới được ăn thịt ngon như vậy mà 6 anh em đã làm bay mất 2 con vịt trong một loáng. Da bụng đã căng, màn tiếp theo là xí xọn dưới ánh nắng trưa hè. Quả thật mà nói, gì chứ hi sinh vì nghệ thuật thì chị em FFSG có đầy. Tự dưng giữa trưa nắng ra ngồi xuống bụi hoa dại trắng trắng tím tím thật xinh chỉ để nhe răng cười…đủ kiểu.
Bác chủ nhà rất nhiệt tình với nhóm bạn nhỏ này. Bác hỏi chiều nay ăn gì? Ngày mai ăn gì để bác chuẩn bị. Dưới vài lời giới thiệu sơ bộ của bác thì mọi người được yên tâm cái bụng khi có cô Rùa đề xuất bữa ăn cho mọi người rồi nhé! Đề nghị như sau: tối ăn cơm đạm bạc với cá rô, cá lóc bắt ở sông kho tiêu, rau bí xào thịt bò, canh bí đỏ, khuya sẽ là BBQ và khoai lang nướng. Rất tuyệt và hấp dẫn đây! Ah, sáng mai cơm chiên trứng và trưa thì gỏi gà xé phay và canh gà nấu măng chua nha! Wow, đúng là không đi thì chỉ có ngồi mà thèm thôi các bạn ạ!
…Nghỉ trưa đến khoảng 2h thì 6 anh em chuẩn bị cho việc xuyên rừng, lội thác và tắm suối. Đoạn đường đi không quá dài để mệt mỏi nhưng 5 thành viên được anh Trung phổ cập thêm về đặc trưng của rừng mưa nhiệt đới: rừng cây leo thân gỗ và cây phụ sinh, đâu là cây gừng gió, cây đa bóp cổ, cây ngọc nữ trị hắc lào, cây sâm gì mà “ông uống bà khen ngon”, cây lộc vừng, cây mật cật… Phải nói, rừng Tân Phú là một trong những khu rừng rộng nhất tỉnh Đồng Nai, có nhiều loài cây, động vật quý hiếm, được Tổ chức phi chính phủ lên chương trình bảo tồn đa dạng sinh học rất bài bản. Nếu đi từ ngoài bìa rừng, ngoài rìa đường đá xanh bạn sẽ thấy các cây đều được gắn lên đó một cái bảng gồm tên thường gọi, tên khoa học, chi, loài.

Hình ảnh
Cây gừng gió
Hình ảnh
Cây thu hải đường

Nắng của 2h chiều hôm nay không gay gắt, từng chiếc áo vàng len lỏi trong rừng, dưới tán cây xanh um chúng tôi cười nói, vang vọng một khóm nhỏ của khu rừng. Nếu một thành viên nào đi chậm chậm phía sau thì sẽ có người đi trước với điệp khúc muôn thuở được phát lên “Nhanh lên, nhanh lênnnnnnnnnnnnn!!!!” Chẳng qua hét to lên như vậy để mọi người đi nhanh để kịp thời gian thực hiện hết các kế hoạch trong vòng một buổi chiều.

Hình ảnh
Bò mẹ ơi, cứu em!!!

Chúng tôi cúi đầu xuyên qua một bụi tre, qua một cái “cầu” gỗ nhỏ để ra phiến đá lớn ngoài thác. Nơi đây, đất, trời, đá, nước, con người quyện vào nhau. Mọi thứ gần gũi nhưng cũng không kém hùng vì, nếu chỉ cần sẩy chân một chút thì thiên nhiên sẽ nuốt chửng bạn à. Các “tác phẩm nghệ thuật” cũng được tạo nên từ đây, từng tràng cười lớn khi bị đạo diễn kiêm thợ ảnh yêu cầu “mẫu” diễn.

Hình ảnh
Cầu gỗ lắt lẻo
Hình ảnh
Sự hùng vĩ của mây, nước và đá

Tạo dáng ở đây khoảng 30ph thì 6 thành viên lại tiến dần về trung tâm của Thác Mai. Thác Mai mùa này không có mai, nhưng nếu đi vào dịp tết ắt hẳn sẽ nhiều mai vàng lắm đây. Lướt khỏi khu rừng, tạo dáng trên cầu, vượt qua bãi đá tuyệt đẹp bên suối. Tại đây, các chiếc áo vàng được dịp pose ảnh, từ sau lưng cho đến trước mặt, nụ cười vẫn nở trên môi các cô gái xinh tươi và chàng trai mạnh khỏe. Vẫn luôn mong có những nụ cười này trên môi trong những chuyến đi sắp tới các bạn nhé! Khung cảnh ở giữa đoạn thác này bình yên lạ, xung quanh cây cối xanh tươi, nắng vàng nhẹ nhẹ làm ửng hồng các đôi má xinh, xa xa là chiếc cầu nhỏ bắt ngang lắc lẻo không bóng người. Đá chặn tạo cho khu vực này một cái hồ nước, trời không mưa, nước không mạnh, nên nước trên hồ cứ lăn tăn nhẹ nhàng trôi, nhưng khi đã vượt qua khe đá thì trở nên hùng dũng, thể hiện sức mạnh của thiên nhiên. Có thể nói, lần này đi, mọi người cảm thấy rất thoải mái, gần gũi nhau hơn các lần trước, vì ít người đi mà từng thành viên được nghe lời của nhau, nói với nhau nhiều hơn, nhìn lại nhau nhiều hơn...để rồi từ đó dường như những âu lo, suy nghĩ của cuộc sống, những điều gọi là điên rồ nhất của các mối quan hệm, của công việc đã bị nước cuốn trôi mất đi tự lúc nào, chỉ còn tiếng nói, tiếng cười, tiếng trêu ghẹo nhau là ở lại.

Hình ảnh
Khung cảnh yên bình

Hình ảnh
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay
Hình ảnh
Ôi...con bò?? ko nó là trâu em à
Hình ảnh
Cùng nhau vào rừng
Hình ảnh
Bên cầu

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 2 Tháng 10 18, 2010 2:24 pm
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài Hội ngộ Thác Mai. P.3. Thăng hoa giữa rừng đêm
Hết con đường mòn, 6 anh em vào nghỉ chân tại khu trung tâm của Thác Mai, ngồi uống nước nghỉ mệt rồi chuẩn bị đồ đạc đi tắm suối. Nơi để ngâm mình xuống là một vũng nước bằng phẳng, không quá sâu để các chị em có thể lội xuống được. Vì cả nhóm chỉ có mấy người biết bơi nên không dám ra chỗ sâu. Bài học bơi cũng không được áp dụng nhiều vì không có kính bơi. Mặt đối lưng, 4 chị em lôi dưới cát lên để mà massage lưng, kì kì, cọ cọ để tẩy đi hết tế bào chết trên da, Bò Thiện ganh tỵ cũng bon chen vào “Bò mẹ, kì lưng cho bò con!!!”. Tiếng cười nói, chọc ghẹo, khiêu khích nhau của từng người cứ lâu lâu lại vang lên, từng tràng cười sảng khoái quyện với tiếng suối chảy, tiếng thác gầm tạo nên một hỗn hợp âm thanh vui tai. Đến gần cuối, mỗi người chia nhau bịch xà bông để gội đầu, mát-xa da đầu dưới dòng suối. Dù biết rằng suối, thác toàn phèn nhưng đã hòa quyện với thiên nhiên thì nên để lại chút gì đó của thiên nhiên trên thân thể mình đúng không các bạn ?
Trời nhá nhem tối, vội khoác áo khô bên ngoài, mang nhanh đôi giày, thu gọn chiến trường, chúng tôi nhanh chân tiến về nhà anh Hùng. Ánh sáng trong rừng cứ lụi dần, lụi dần, bóng đêm dần bao trùm khắp không gian xung quanh, nhưng cảm giác lúc này trong mỗi bản thân không có chút sợ nào, tiếng cười, tiếng nói vẫn râm ran. Anh Trung dẫn đầu, Bò Thiện đi cuối, 4 chị em đi giữa. Lại điệp khúc “Nhanh lên, nhanh lên” được phát ra từ miệng của “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” được đáp trả bằng bài hát thiếu nhi được nghe từ hồi còn học mẫu giáo “Đi chăn bò, cầm cây roi thật to, bò không đi, ta lấy cái roi ta đánh đít bò…bò chạy te…te”. Hay Nam ngân nga “Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ, ngồi lưng trâu phất ngọn cờ lau và miệng hát nghêu ngao…”. Cô Rùa vội lục tìm đèn pin để Bò Thiện thấy đường đằng sau mà đi, lại cúi đầu qua vòm tre, lúc này không còn cảm nhận được màu xanh của lá nữa, mà chỉ còn màu đen, tiếng vo ve của muỗi, tiếng kêu của côn trùng, qua vườn xoài, qua cây cầu nhỏ, anh em lại về với ngôi nhà nhỏ thân thương với 2 cái bàn ghép để dùng bữa tối.
Bữa tối hôm nay có canh bí đỏ nấu đậu xanh, vừa ngọt vừa bùi nếu có thêm nước dừa và đậu phộng thì còn tuyệt gì bằng, có thêm cá rô, cá lóc kho mặn, đọt bí xào thịt bò thật ngon. Không có bữa ăn nào là ko có tiếng nói chuyện, tiếng châm chích, khiêu khích nhau cả. Mà biết đâu, thiếu lại ăn không ngon đó chứ. Bữa cơm tối nay có thêm ít rượu ngâm mật ong, mỗi người thử một tí cho ấm bụng. Nghe nói rượu này tốt cho sức khỏe nếu uống vừa phải và điều độ. Có lẽ do vui, do ảnh hưởng cảm giác nồng nồng, cay cay, ấm ấm của rượu mà anh Trung đã cất lên nhiều bài hát độc chiêu, chỉ có anh mới hát được. Bữa cơm tối lại càng ấm cúng hơn khi có gia đình anh Hùng ngồi ăn chung, không khí thân mật, gần gũi, không khoảng cách giữa khách và chủ nhà, không gian đẹp hơn khi ngoài mé sông, trăng 17 đang lên, đang dần hiện ra dưới đám mây, ánh trăng rọi xuống sông lấp lánh, lấp lánh vàng. Chị em quây quần bên nhau, người cắt hành, người cắt ớt, xiên xỏ, xiên xỏ để chuẩn bị cho BBQ tối nay. Mỗi xiên là hành, là thịt, là ớt được xen kẽ nhau…màu sắc đẹp, mùi hấp dẫn, còn vị thế nào? Chỉ chờ nướng cho chín mới biết được!!!
9h tối, cơm đã xuống tới bụng rồi, thiết nghĩ trong đó nó đang được bóp nát dần, nát dần, chất dinh dưỡng giữ lại trong người, bổ sung các vitamin cho cơ thể, cái gì không tốt thì được loại bỏ..để chừa chỗ trống mà nạp cái mới, ngon hơn, bổ hơn vào tối nay. Chị em lục đục, loay hoay để chuẩn bị đồ đạc ra ngâm nước nóng. Nào quần áo, nào đồ ăn, nào vĩ nướng, anh em chỉ lo tìm cách đổ bình xăng để có đủ cho tối nay và trưa mai. Trăng đã lên cao hơn, 6 anh em cùng con anh Hùng khởi động xe tiến dần ra khỏi rừng. Đây là lần đầu tiên chạy xe trong rừng đêm, sợ đủ thứ: sợ có con sâu ở đâu đó lỡ “trượt chân” trên cây rớt trúng cái mặt, chắc xỉu giữa đường, sợ đâu đó có con rắn ham đi chơi đêm phóng thẳng ngang qua chân, cái này thì tai nạn lớn, sợ trật tay lái đâm sầm vào cái cây nào đó, sợ cảm giác lạnh sau lưng…sợ đủ thứ cả. Cũng may, sau lưng, em Thủy ôm và cùng nói chuyện với em mà đỡ sợ. Lúc trưa chạy qua đoạn đường này đã thấy mấy 2-3 chướng ngại vật phải vượt qua rồi, lần này đi lại cũng đã quen đường hơn nhưng cũng loạng choạng xém té xe mấy lần, các hố sình giờ đã sâu hơn vì xe chạy qua nhiều lần, có chỗ phải dùng chân để chống cho khỏi té nên chân Co Rùa đã bị gai mắc cỡ cào cho vài đường rướm máu. Ra khỏi bìa rừng, đường đá trơn, tối mình không dám chạy nhanh, gió thốc sau lưng hơi ớn lạnh, chạy được một đoạn, thấy mọi người ở phía trước, 2 chị em hơi ngán: sao 2 xế nam lại để 2 chị em chạy sau cùng hè? Ôi, 2 chị em tự an ủi nhau, tự kể cho nhau chuyện vui vui gì đó để phá tan cái tĩnh mịch của rừng, đánh bại đi cái sợ đang bao trùm 2 chị em… đèn pha của xe được bật sáng hơn để nhìn thấy rõ mọi thứ phía trước, và rồi người bạn ko mời mà đến, một anh chàng rắn lục tối nay đi “đánh lẻ” kiếm nàng nào nó, bò từ từ bìa phải qua, thấy nó tay chân mình đã run rồi, nó lượn lờ, đưa cái nhìn đầy thách thức có giỏi thì phóng tới rồi từ từ phóng qua bìa trái, người dài thòn, xanh lè…lúc này thì thắng xe gấp, miệng hét lên, anh chàng kia sợ quá bỏ chạy vào lùm cây rồi. Ở phía sau 2 xe sắp tông vào xe trước, ôi, lần đầu thấy con rắn lục trong khung cảnh rùng rợn, đã sợ nay còn sợ hơn. Cầu mong không gặp con gì vào tối nay nữa!!!
4 chiếc xe tiến đến bàu nước sôi, dừng xe…xách mọi thứ ra chỗ cần thiết để nướng. Mọi người chia nhau đi kiếm củi để đốt. Lăng xăng thế nào chân dẫm phải tổ mối rừng, con nào con đó mập ú, cắn phập vào chân đau điếng, chảy máu ngay, phản ứng đầu tiên là tay đưa xuống dứt nó ra, nhảy ra khỏi chỗ đó, hét toáng lên….á.á.á. Tìm một chỗ ngồi, Cô Rùa rọi đèn pin vào gót chân, máu chảy 1 giọt nhỏ, hình như còn dính cái càng của con mối trong chân thì phải. Nhưng điều này nhanh chóng được giải quyết bằng cách…ngâm chân xuống cái bàu nước sôi kia. Theo lời anh Trung kể thì đây là mạch nước nóng còn lại từ lúc núi lửa phun trào, giờ thì mọi thứ ngủ yên rồi. Dòng nước hiếm hoi này được chính quyền địa phương gìn giữ và đầu tư bảo tồn bằng cách dẫn dòng nước vào một cái bàu, thực chất là hồ nước nhân tạo nhỏ như con lạch, xây bằng gạch lát tường, chia làm 2 khu nam – nữ. Ở giữa là một con cá đang nằm bằng đất nung, có van mở nước chảy từ mạch nước ra 2 hồ. Nước đủ nóng làm đông lại lòng trắng trứng, thò chân xuống mình đoán khoảng 50-60 độ, ban đầu nóng lắm, ko chịu được đâu, nhưng từ từ, từng bước một, từng bước một, thò được mấy ngón chân, được bàn chân, qua mắc cá, qua bắp chuối, đến đầu gối, 1 chân rồi hai chân…như vậy là tốt rồi. Sau đó là hành trình thích nghi với cái nóng, ngồi vẫy nước lên đùi để cơ thể có thể cảm nhận dần nhiệt độ của nước. Cô Rùa và Nam thích nghi nhanh nên có thể nhúng 2 chân xuống, nằm vắt vẻo lên đùi của LA để ngắm trăng. Ánh trăng đêm không còn sáng vằng vặt như lúc mới lên nữa mà mờ mờ, ảo ảo. Không gian tĩnh mịt, trăng soi qua khung xương cây, qua tán lá, sương xuống, không khí hơi se lạnh, gió thổi hiu hiu làm chị em buồn ngủ và chỉ muốn đặt lưng xuống rồi chìm vào giấc mộng. Có lẽ đây là một trong những lần hiếm hoi được ngắm cảnh trăng đẹp như vậy. Tiếc là tối quá, đê mê quá nên không chụp lại được cảnh trăng và sương…nhưng thôi, hãy để hình ảnh đó đọng lại trong tâm hồn, trong ký ức trong mỗi người chúng tôi…về một chuyến đi chỉ có 6 người.
Con trai anh Hùng nói, nếu thích nghi tốt có thể trầm nguyên mình xuống dưới nước để cơ thể tiếp xúc với nguồn khoáng thiên nhiên hiếm có này. 4 chị em lội thử nghiệm qua khu vực đỡ nóng hơn để thực hiện lời anh nói. Nước khoáng rất tốt cho da dẻ chị em và cả anh em nữa. Đây là một biện pháp giải xì trét lành mạnh và lãng mạng hơn khi được nằm giữa rừng, giữa trăng, giữa gió, giữa thiên nhiên.
“Á…. Aaaaa, ôi cái mông của em!! Á….á..é é..eeeeee”. Đó là những tiếng la thỉnh thoảng thốt lên của mấy chị em khi cho người tiếp xúc với nước nóng. Khi Cô Rùa và Nam đã ướt từ cổ tới chân thì lúc đó Thủy và Lan Anh mới tới phần lưng… Nước nóng, hơi nóng phả khắp toàn thân, tiếng cười nhỏ nhỏ, ánh đèn pin le lói đủ sáng nhưng ko rọi trúng khu vực của các chị em, lúc này thì cả 4 chị em đã thoát y được một nửa rồi…ôi, gọi là tắm tiên là đây, là thăng hoa là đây. Người ta nói đúng, khi đã có cảm giác thăng hoa thì chỉ muốn cơ thể được thả lỏng, nằm trong nước mãi thì sợ ngủ quên, Cô Rùa bước lên bậc thềm, gối đầu lên tay, người nghiêng qua một bên, mắt nhắm lim dim, miệng hát vu vơ vài câu nho nhỏ, tay vọc nước nóng lên lưng, lên người để tận hưởng từng giọt nước nóng chảy trên cơ thể mình. Hình ảnh này làm 2 em LA, Thủy cười lặc lè…nhưng thật sự, được như vậy thì rất sung sướng các bạn à!!!

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 2 Tháng 10 18, 2010 2:26 pm
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài Hội ngộ Thác Mai.P4. Đêm khuya với những bí mật được bật mí
Khi đã thỏa mãn cảm giác thăng hoa thì Cô Rùa và Nam hì hụi đến đống lửa chuẩn bị cho việc nướng thịt. Lôi vĩ nướng ra, lùi mấy củ khoai vào trong đống than đỏ rực, xếp từng que thịt lên vĩ, tiếng xèo xèo của thịt, mùi thơm bắt đầu bốc lên, lan tỏa một khoảng không gian nhỏ. LA và Thủy rồi cũng ra khỏi bàu nước, 4 chị em hì hụi phụ nhau, người trở thịt, người rọi đèn, người lùi khoai và ko quên người chụp hình. Từng xiên thịt được nướng thơm lừng, khéo trở nên ko cháy đen, thịt được ướp từ trước nên ngấm đều, vừa miệng, thịt mềm, không dai. Khoai lùi chín cũng được thử nghiệm. Mùi khoai nướng thật thơm, bên trong vừa chín nên bùi bùi, ngọt ngọt.
Tiếng lách tách liên tục của máy ảnh ghi lại những hình ảnh đẹp và sung sướng. Bên trong kia Bò Thiện la lên “Bò mẹ ơi, mang cho bò con ít thịt nướng!”… “Không, muốn ăn thì lăn vào bếp chứ bò con!!!”… Mặc cho tiếng kêu gọi của Bò con thỉnh thoảng vọng lên nhưng 4 chị em cứ hì hà hì hục, sì sà sì sụp nướng, thổi thổi, đưa vào miệng, lật que, đảo than, lùi khoai vào. Ngồi nướng thì ko cảm nhận được hết mùi, nhưng ngồi từ xa thì có thể hít được mùi thơm, đọc lại bài viết này thì chỉ có thèm, nước miếng có chảy ừng ựng, cổ họng có nuốt nghẹn thì Cô Rùa cũng sung sướng vì các bạn có thể tưởng tượng một cách rất thực khung cảnh buổi tối đó như thế nào. Thịt chưa bao giờ ngon đến vậy, khoai chưa bao giờ thơm và bùi đến thế. Khi que xiên cuối cùng được rút ra khỏi vĩ thì củ khoai cuối cùng cũng đã cháy xém, vùi vội than, mang dĩa chất đầy que thịt vào cho các đấng nam nhi đang ngồi ngâm chân, hút điếu thuốc, uống tí rượu còn lại mà nhâm nhi, mà say vì mồi. Sau khi ăn xong, chị em lại một lần nữa cho cả người xuống nước để tận hưởng làn nước nóng trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của đêm.
Cỡ 11h đêm, sương xuống nhiều, chị em thay đồ khô, anh em loay hoay dọn dẹp, rồi rìn xe về nhà. Lần này không sợ như lúc nãy nữa, không lạnh mà mát mẻ, Cô Rùa vẫn là xế, em Thủy vẫn là ôm, tiếng cười nói lại vọng lên giữa rừng, gió thổi mát rượi, mong là tóc khô cho đến khi về nhà thì mới ngủ được. Lại rẽ vào con đường cong quẹo, đầy khúc cua, lần này đã vững vàng hơn, chạy ko còn run tay như lần ra nhưng khổ cái anh quen đường lại chạy trước, còn anh mù đường thì chạy sau nên cuối cùng, đậu phộng đường lại được ăn lần 2. Về đến nhà mọi người đã đi ngủ hết, chỉ còn 6 anh em. 12h đêm, mấy chị em ngồi ăn tiếp khoai lang nướng, lại cười nói, chưa ai buồn ngủ, vẫn còn cảm giác đê mê, sung sướng bao trùm…anh Trung thì chuẩn bị cho chuyến “săn đêm” – các nhà côn trùng, sinh vật học thường làm việc về đêm vì lúc này ít có sự tác động của con người, động vật mới dám chui ra tìm thức ăn…anh bắt chúng về để nghiên cứu, để làm tiêu bản cho các công trình khoa học về đa dạng sinh học.
Đêm lặng dần, chỉ còn nghe tiếng côn trùng kêu râm ran, tiếng con chó nhà “ngáy” hay “khóc” ỉ ỉ ỉ..thật đau bụng khi nhớ lại tiếng kêu này. Sau khi tẩy sạch răng thì 4 chị em chui vào mùng đã được chủ nhà chuẩn bị rất chu đáo. Cô Rùa nằm trong góc, cạnh là Nam, giữa là LA, ngoài cùng là Thủy. Tưởng chừng ko đủ cho 4 chị em nhưng nằm xuống thì vừa khít. Mắt lim dim, hít thở đều để dần chìm vào giấc ngủ mai lấy sức đi tiếp nhưng chợt nghe tiếng thì thào bên tai của Nam.
… Lâu lắm rồi, kể từ lúc trecking núi Dinh mới được nằm cạnh Nam, rồi từ khi đi Fans đến giờ mới được gặp cô bạn bằng tuổi mình có nhiều điều để nói, để trao đổi, để thẩm vấn nhau…và cũng từ giây phút này, các câu chuyện về FF, về cuộc sống, về những biến động gần đây, về các mối quan hệ xa gần, về anh, về chị, về em, về những cơn say gió, say nắng, say gì gì đó được “bật mí” trong đêm. Sẽ có người thắc mắc chuyện gì mà nhiều vậy? Sao ko chia sẻ ở đây? Xin thưa, những chuyện này hãy để nó tồn tại ở Thác Mai, để nó chìm vào trong đêm và theo gió cuốn đi các bạn à. Giữa đêm 2 cô bạn không thể ngủ được vì tiếng kêu của giường bên kia. Bò con đang ca liên khúc ò ò trong đêm, vội dậy lay lay cho nằm nghiêng nhưng bò con ko dậy nổi, ư hử rồi vắt chân chữ ngũ rồi ngủ tiếp, rồi lại ò ò..ò ò. Lại tiếp tục thì thầm, to nhỏ với Nam đến khoảng gần 2h sáng thì thúc bạn mình nhắm mắt, rồi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay. Không nhớ được trong giấc mơ thấy gì? Có mơ thấy ai đó không? Làm gì? Đi đâu? Nhưng…đó là một giấc ngủ ngắn nhưng sâu và đẹp vì cả ngày đã đi, đã nghe, đã cảm nhận, đã thấy rất thoải mái.

 Hình ảnh
Khoai lang nướng bùi, ngon, ngọt
 Hình ảnh
Rất vừa ăn
 Hình ảnh
Rất ngon

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 2 Tháng 10 18, 2010 2:27 pm
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài Hội ngộ Thác Mai.P.5. Tạm biệt cung bậc cảm xúc
Cỡ đâu 6h sáng, nghe đâu đó âm thanh đều đều ò ò…o o, tiếng ngáy nặng pha lẫn tiếng ngáy nhẹ của 2 anh em FF…ngoài sân nghe râm ran tiếng bé Tú nói chuyện, con bé mới 2 tuổi hơn mà nói rất nhiều. Có tiếng chó sủa, có tiếng gà kêu, vịt kêu, tiếng lợn en éc khi được vợ anh Hùng cho ăn buổi sáng. Buổi sáng ở đây thật trong lành, sương vẫn còn đọng trên lá dù rằng mặt trời đã lên tận đâu, nắng vàng chói chang nhưng không nóng, nước ngoài sông vẫn chảy đều, chảy đều, gió thổi từ sông lên mát rượi. Xếp mùng mền xong xuôi, vệ sinh cá nhân hoàn tất, 4 chị em đi loanh quanh khu nhà. Lại là hoa, lại là cỏ được làm đối tượng cho các thợ ảnh nghiệp dư. Phải đến 30ph sau thì 2 đấng nam nhi mới dậy… lại cười nói, lại kể chuyện, lại ngồi nhâm nhi khoai lang nướng hôm qua còn chưa ăn hết. Và trong buổi sáng hôm đó, các chị em lẫn bò Thiện mới biết được sự cố gặp phải khi “già làng, trưởng bản” quên mang theo….bàn chải đánh răng… ôi, ôi…các chị em được dịp tổng trêu chọc, không biết đây là lần thứ mấy anh quên? Không ai mang theo Listerin cả, không có bàn chải dư…dòm xung quanh đâu đó có mấy cùi bắp đã bẻ hết hột, trông cũng giống bàn chải, cầm lên đưa anh rồi chị em ôm bụng cười thôi. Lúc này, điện thoại tự nhiên có sóng, nhận được lời hỏi thăm của Trí, cả nhóm mừng rỡ, được một trận cười sảng khoái khi biết được “sự thật” của anh Trung.

 Hình ảnh
Nhóm cá sấu chúa làm mẫu
 Hình ảnh
Cơm chiên trứng

Sáng sớm được điểm tâm bằng món cơm chiên với trứng, hơi nhiều dầu nên ăn không được nhiều nhưng cũng đủ chắc bụng để đủ sức cho chuyến du ngoạn sáng nay. Ăn sáng xong thì cả nhóm cà kê, tán dóc, nhận được điện thoại hỏi thăm của Trí…mừng húm… Vùng này sóng chập chờn, nhận được tin nhắn là may, huống chi điện thoại từ SG. Cả nhóm cười rần rần, sảng khoái…chắc Trí cũng sẽ ganh tỵ lắm khi không có mặt được trong cuộc vui hiếm có này. Ngoài sân nắng đã lên cao, thời tiết nóng hơn, chị em đã xong tư trang, kịp pose thêm vài tấm ảnh nữa rồi đủng đỉnh men theo con đường mòn ra thác. Mới đi được 50m, thấy anh Trung giật bắn người, chân chạy chạy, dậm dậm chân vào đống lá cây trước mặt…đúng là dân khoa học chuyên nghiệp, bắt rắn bằng tay không. Một con rắn hiền lành, ngoan ngoãn nằm trong tay anh…mình nhìn đã sợ, tránh xa mấy cái con này thế mà cứ nhắm người sợ mà dọa để chạy vòng vòng quanh tổ, xỉu ngay có phải bỏ rắn mà cứu lấy người không?? Hì.
Kêu Thiện chụp lại hình ảnh của nó, anh mang về cất vào hộp nhựa…mấy chị em thong dong đứng đợi vì biết đằng nào anh cũng quay lại con đường này để tiếp tục buổi sáng còn dang dở. “Bò mẹ ơi…quay lại đi!!!” tiếng bò con thất thanh làm 4 chị em chầm chậm quay lại, thấy trên tay anh Trung 1 con rắn to hơn, dài hơn con rắn hồi nãy mấy lần, cái đầu nó quẹo sang một bên, mình đơ ra chứ ko còn dãy dụa như con rắn nhỏ. Hỏi ra mới biết trong lúc anh về cất em nhỏ vào hộp thì vô tình một em lớn bò ngang nhà, cứ giương mắt trêu ngươi anh…nhưng nàng chảnh chẹ, ỷ mình có thân hình thuộc dáng chuẩn nên cứ đủng đỉnh mà trườn mà khêu gợi …tức quá anh vồ lấy, chưa kịp hỏi nàng tên gì thì với sức mạnh của cơ bắp có thể “bóp nát quả cam” của anh, nàng đã lặt lè chết tươi trên tay anh. Anh tiếc vì không cùng nàng dạo bước trong bản nhạc của trưa vắng, đành ngậm ngùi cầm máy ảnh ghi lại hình ảnh đẹp nhất của đời nàng, đặt nàng dưới gốc cây, quấn nàng lên cổ, nhảy vài bước chân sáo, hôn chào nàng lần cuối rồi trao cho LA, cho Thủy chụp ảnh.. Đây là hai cô gái dũng cảm nhất của FFSG, mình chỉ dám nhìn từ xa chứ ko dám lại gần, dù biết nàng đã tắt thở từ lúc nào. Sau đó, khi mọi người đã đi thì số phận nàng được an phận bằng một hai món xào hay cháo gì đó. Có người thật, việc thật mình mới biết được bắt rắn cũng phải có nghề, với cây bắt rắn trên tay, khi đi vào rừng thấy một em nào mon men lại gần với ý định tấn công, anh sẽ dùng cây kẹp lấy thân hoặc đầu, tay còn lại dùng kẹp gắp cố định phần đuôi. Sau đó dùng tay bóp mạnh hai bên đầu của rắn, đến lúc này, con vật coi như không thể dùng miệng để cắn, nhả nọc độc, đuôi cũng ko thể quấn vào tay người bắt nó.
Vậy là kết quả sáng nay được đền đáp bằng 2 con rắn, 1 rắn vườn (em nhỏ), 1 rắn quý hiếm (em lớn) mà địa bàn tìm thấy trước đó chỉ có ở Bình Phước và Đồng Nai… người hả dạ nhất là anh Trung vì anh đã có thêm thông tin để cho ra đời một bài báo mới trong tuyển tập các bài viết của mình…có nhuận bút lại có thể tiếp tục đi ngao du sơn thủy nữa đây. 6 anh em lại tiếp tục qua con đường nhỏ, qua cây cầu gỗ ko lắc lẻo, qua vườn xoài, trở lại rừng Tân Phú. Anh ôn lại bài hôm qua mới “dạy” cho đám “trò lớn cứng đầu”…bằng các câu hỏi thú vị, chỉ thêm cho biết vài loại cây mới. Anh nói lộc vừng cực kì dễ trồng, nếu thích thì anh đào cho 1 cây về mà trồng…thế mà khi về lại quên đào mất. Hoa lộc vừng nở đẹp lắm nha, hiện giờ là một trong số các cây được ưa chuộng trong các gia đình. Họ quan niệm trồng cây này trong nhà hoặc trước sân sẽ mang lộc vào nhà…ôi, tiếc quá, lần sau anh có đi đâu thì đào cho Cô Rùa một cây nho nhỏ thôi nhé.

 Hình ảnh
và quấn vào cổ

Chúng tôi lại trở lại địa điểm uống nước chiều qua, tại đây, anh cho 4 chị em được tự do tung tăng, không ca điệp khúc “nhanh lên, nhanh lên” như hôm qua nữa… 4 chị em thoải mái cầm máy ảnh tự sướng ở mọi địa điểm đi qua, được một anh cao to đẹp trai chụp giúp cho tấm ảnh bên cầu. Anh này cũng thuộc dân phượt nên khi có máy ảnh trong tay, làm liền mấy tấm, ai cũng cười tươi nhe răng dưới nắng. Qua cầu, định đi sang đảo nhưng cửa khóa mất, đành loanh quanh bên này đảo, chụp vài tấm ảnh rồi thấy cạnh suối có một tảng đá lớn.Ngồi được một chặp ngắm cây cỏ, coi ảnh hôm qua tới giờ, cảnh vật xung quanh thật bình yên, gió thổi mát, hiu hiu …ai cũng tìm một chỗ để đặt lưng xuống, nhắm mắt, điện thoại được hoạt động trở lại, bíp bíp…bíp bíp…bánh trái được chén sạch… Cô Rùa được dịp thả hồn vào thiên nhiên, mắt lim dim muốn ngủ giữa thiên nhiên nhằm bù lại thời gian thiếu ngủ 2 hôm trước, nghe ngóng mọi người nói chuyện, bình phẩm về buổi chiều và tối qua, về những chuyện cười đau bụng mình nhưng đau đầu đối với 1 đối tượng… Chợt có cơn gió mang hơi lạnh thổi qua làm giật mình tỉnh giấc…nhìn trời, xa xa có đám mây đen xám, không khí lạnh hẳn, trong gió có mang hơi ẩm…điều này dự báo chiều nay sẽ mưa đây. Thu dọn vội ba lô, hành trình của 6 anh em như vậy là quá đủ rồi, chúng tôi quay về lại nhà anh Hùng để ăn trưa, chuẩn bị cho cuộc đua nước rút chiều tối nay. Đường đi về lần này dường như ngắn hơn và nhanh hơn mọi khi… 5 chị em lại biết được thêm cây muồng trâu trị hắc lào hay cây hà thủ ô trị tóc bạc… lại cười, lại nói, lại vui vẻ, lại thong dong cho đến khi nắng cao quá đầu thì chân đã đến nhà.
Trong lúc chờ chuẩn bị cơm thì chị em lại được dịp ra sông tận hưởng gió mát của sông, nắng của trưa nông thôn, phèn của nước, cây cỏ, thiên nhiên mang đến cảm giác rất tư lự, thoải mái. Lại ca khúc “nhanh lên, nhanh lên” được giục giã để kêu gọi ăn cơm trưa. Cơm trưa nay có gỏi gà, canh gà nấu măng chua…thật ngon. Gà thả vườn toàn ăn cây cỏ nên thịt chắc, dai, không bỡ như gà công nghiệp…ăn một lần, lần sau vẫn còn thèm. Tráng miệng là trái dưa hấu ruột vàng khéo chọn, bổ ra vàng ươm, ngọt thanh, đủ để giải tỏa cơn khát. Ăn xong, vội thu gom hành lý, sắp xếp cho ổn, thanh toán chi phí, rồi lại đặt lưng xuống phản, lại nói chuyện với bạn đồng hành, thả hồ theo những con kiến đang bò trên trần nhà…rồi lim dim nhắm mắt…mơ về những gì đã trải qua 2 ngày tại Thác Mai. Ngoài trời, sấm chớp ầm ầm dự báo chiều nay sẽ có cơn mưa và rồi…mưa cũng trút xuống trước giờ khởi hành, 6 anh em nằm nghỉ trưa, nói vài chuyện rồi dần im bặt, mọi người tranh thủ ngủ để đủ tỉnh táo cho chặng đường dài chiều tối.
2h, đồ đạc đã sẵn sàng, chúng tôi tạm biệt gia đình anh Hùng, bé Tú, cảm ơn gia đình thật nhiều, gửi lời nhắn sẽ đến thăm nhà anh lần sau rồi lên xe, rồ máy, ra khỏi con đường mòn, trên con đường đá xanh, nón bảo hiểm ko đội, đưa cái mặt ra để đón nhận không khí mát rượi, để được ngắm lại lần nữa cây cối hai bên đường sau cơn mưa nhẹ, xanh ngát. Hai chị em nói chuyện, kể về chuyến đi Fans của mỗi người và rồi tiếng cười khanh khách vang rộng cả một khóm rừng. Xe vụt qua mặt LA và Bò Thiện, cả hai ngỡ ngàng ko hiểu hai chị em có chuyện gì vui vậy? không ngoái nhìn lại mà chạy thẳng, rồ ga, phóng thẳng ra khỏi con đường nhựa, bên đường từng bảng số đánh dấu km Thác Mai dần hiện ra…hơn 20km để ra tới đường Tỉnh lộ 52. Chúng tôi tạm biệt Thác Mai, tạm biệt 2 ngày cuối tuần tuyệt vời, trở về trong mưa…trên con đường 120km cách đây 2 ngày mình vừa đi qua mang theo cảm giác thoải mái, thăng hoa, đê mê, sung sướng, miệng cười tươi như hoa tận đến SG. Đến Biên Hòa, chia tay anh Trung, 5 chị em ghé Thủ Đức ăn cháo cá lóc rau đắng rồi về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị cho 1 tuần mới bắt đầu.
Sau chuyến đi, hình ảnh được up lên FB rất nhiều, rồi từng hồi nhật ký được viết lại để mọi người có thể cảm nhận được chuyến đi thú vị đến mức nào và cũng là chút kỉ niệm được đánh dấu lại để sau này 10 năm, 30 năm nữa đọc lại thấy tuổi trẻ của mình đầy thú vị. Đúng như Nam nói “mỗi chuyến đi như một cái duyên”, đúng vậy, duyên lần này chỉ đến với 6 anh em FFSG chúng tôi trên chặng đường 2 ngày. Chúng tôi vui, chúng tôi nói, chúng tôi chia sẻ cảm xúc, chúng thôi thân thiện, cùng sống với nhau đúng với bản tính của mỗi người… một cung đàn cảm xúc sẽ không lặp lại ở lần thứ 2 các bạn à!

 Hình ảnh



_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 2 Tháng 10 18, 2010 2:31 pm
Xem thông tin cá nhân
Site Admin

Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 9 01, 2003 9:33 am
Bài viết: 94
Đến từ: School of Chemical and Bioengineering, Ulsan University, Korea
Gửi bài Re: Hội ngộ Thác Mai Bắt đầu những câu chuyện
Bài viết rất hay! Chúc các bạn luôn có nhiều chuyến đi vui vẻ tận hưởng và khám phá thiên nhiên hoang dã.


Thứ 7 Tháng 11 06, 2010 10:27 pm
Xem thông tin cá nhân Tài khoản Yahoo Ghé thăm website của người gửi
Hiển thị những bài viết cách đây:  Sắp xếp theo  
Gửi bài trả lời   [ 6 bài viết ] 

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến3 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này.
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này.
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này.

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:  
cron
Diễn đàn Sinh Vật Rừng Việt Nam © 2010