Xem bài viết chưa trả lời | Xem chủ đề đang hoạt động Hôm nay, Thứ 6 Tháng 3 29, 2024 3:10 am



Gửi bài trả lời  [ 6 bài viết ] 
 Cảm nhận cho một hành trình..Fansipang 30/4-1/5-2010 
Người gửi Nội dung

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài Cảm nhận cho một hành trình..Fansipang 30/4-1/5-2010
Phần 1: Khởi đầu mới

Đã lâu lắm rồi mình quên mất việc ghi lại cảm xúc sau mỗi chuyến đi. Có lẽ vì dạo này đi quá nhiều, việc nhiều, cảm nhận rất nhiều, mọi thứ đan xen lẫn nhau nên không còn hứng để ghi lại vài dòng…. Nhưng, giờ mà không ghi lại thì có lẽ một thời gian nữa mọi thứ sẽ theo thời gian mà xóa nhòa dần, hình ảnh chỉ mang tính chất đại diện chứ cảm xúc thì ko quay lại nữa.

Tối nay, một tối thứ 7 với cái bụng no lặc lè với 4 món/tối….chả bù cho mấy ngày trước… tự nhiên lại muốn ghi chút gì cho những ngày đã qua.

Nếu không có một lời mời, lời dụ dỗ của đồng nghiệp thì chính xác hơn thì mình đã không có chuyến đi “thú vị” này. “Chị ơi, đi Fanxipang với em không?”… có lẽ nhiều người sẽ ngăn cản mình khi nghe được câu hỏi như vậy. Thời gian để quyết định là 1 tháng. Cuối tháng 1, sau khi được bác sĩ tư vấn, mình có thể đi…thì quyết định đi off để đăng kí tham dự “Chinh phục Fansipang vào dịp 30/4-1/5”.
Để chuẩn bị cho chuyến đi này phải trải qua ítnhất 2/3 đợt trecking để kiểm tra đầy đủ điều kiện cần và đủ để leo núi. … và vài buổi tập thể lực để tăng cường sức khỏe, sức dẻo dai cho chuyến đi dài. Đoàn tham dự cũng khá đông, ở những độ tuổi khác nhau từ 6X, 7X, 8X đến 9X. Mọi người sẽ gọi nhau bằng anh chị em, bạn bè, mày tao, nhưng chung quy lại là bạn bè của nhau cả. Vậy thì sẽ thống nhất trong bài viết này là bạn và mình nhé!

Bắt đầu bằng những đợt trecking:

Trecking lần 1: Núi Dinh ở Vũng Tàu. Tham dự lần đầu đầy háo hức và thiếu sót vài thứ nhưng cũng để lại ấn tượng bằng vài cái móng chân bị bầm…kèm theo cơn ho kéo dài khiến nhiều người không ngủ được. Và cũng trong cái hoạn nạn đó, vài người bạn đã quan tâm chu đáo đến mình.

Hình ảnh

Hình ảnh


Trecking lần 2: Núi Chứa Chan ở Đồng Nai. Lần này không tham gia được…tiếc hùi hụi…

Trecking lần 3: Núi Bà Đen ở Tây Ninh. Đây là chuyến đi nhớ đời khi bị sốc nhiệt, bởi đoàn khởi hành với đủ thứ trục trặc như bị công an bắn tốc độ, lủng bánh xe, chủ quán chém đẹp buổi ăn
trưa,…nhưng mọi thứ đều có thể vượt qua để bắt đầu chuyến leo núi vào lúc 12h30 trưa. Cái nắng gay gắt đã làm nhiều phượt tử bị sốc nhiệt (trong đó có mình)…theo đúng nghĩa đi 5 phút, nghỉ 10 phút, cái nắng nóng oi bức giữa trưa kèm theo độ ẩm thấp làm không khí xung quanh rất khô, mọi người mệt đừ nhưng vẫn nhắm mục tiêu vượt 115 cây cột điện để lên tới đỉnh cao 900m. Một chuyến đi ấn tượng với cái cảnh xin nước bằng chiêu “mỹ nhân kế” để được đúng 1 nồi cháo gà và 2 dĩa gỏi. Lần này đi về chân ko đau, nhưng hôm sau bước lên cầu thang là một cực hình lại công tác liền nữa chứ…ôi, chân mình…hên là có người xách dùm giỏ..hì

Hình ảnh

Hình ảnh


Tiếp đó là những đợt tập thể lực: theo quy định cuối tuần các thành viên rảnh rỗi sẽ sắp xếp thời gian đi tập thể lực chung. Ek, để đi được thì mình phải thức dậy từ 5h sáng để đi 17-18km ra chỗ tập. Có vẻ ko hiệu quả mấy nên sau 2,3 lần thì không tham dự được. Đành tự thúc bản thân tự tập vậy, hên là có em Tiên ủng hộ ý hay này. Thế là 1 tuần 3 buổi, 2 chị em cùng nhau đi bộ quanh công viên trước chỗ làm trong 1h30 – 2h.

.....

(còn tiếp)

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Sửa lần cuối bởi Cô Rùa vào ngày Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:46 am với 1 lần sửa trong tổng số.



Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:42 am
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài 
Phần 2: Tiếp theo là đợt chuẩn bị đồ đạc cho nhóm:

Để có một chuyến đi thuận lợi thì các nhóm phải chuẩn bị hành lý tư trang của cá nhân cũng như cho nhóm. Nhóm mình là nhóm những con bò. Lịch sử ở đâu thì đến giờ mình cũng chưa biết, nhưng chỉ biết là sau khi trecking Chứa Chan về Bò Ham hố - Bò Gấu (Dũng í) cứ nghêu ngao “chúng ta là những con bò hạnh phúc”. Việc chuẩn bị bắt đầu bằng việc kiếm cho mình một đôi giày leo núi. Rút kinh nghiệm từ đợt đi Núi Dinh về bị bầm móng, lần này quyết định tậu một đôi giày tốt…để ko bị bầm tiếp cái móng thứ 3, 4…n (n=10).hì hì. Sau vài lần lên mạng xem xét, sau vài lần bàn tán xôn xao với Nam, sau vài lần đi ngó nghiêng các cửa hàng thì kết quả là con số 0. Cũng may tới gần phút cuối, có anh bạn giới thiệu cho địa chỉ mua giày tốt. Hai chị em hứa hẹn sau buổi tập sẽ đi xem…chứ ko có ý định mua. Chú bán giày rất nhiệt tình giới thiệu tất cả các đôi giày hiện có, đôi nào cũng thử, đôi nào cũng xỏ..nhưng khốn khổ cho cái chân nhỏ nên ko kiếm được size vừa ý cho 2 chị em. Cuối cùng, quyết định mua 1 đôi lớn hơn size của chân…3 số. Màng trả tiền dở khóc, dở cười. Kì kèo chú bớt cho 50K còn 450k. Trong đầu nghĩ ko mang đủ tiền nên nói chú cho gửi lại, đừng bán cho ai cả. May sao mót trong bóp ra còn đúng 400k, thế là năn nỉ bớt số còn lại để tròn với số tiền hiện có. Vậy là có được đôi giày tốt đầu tiên cho đợt hành trình rồi.

Việc chuẩn bị đồ đạc cho nhóm không khó, chỉ tốn ít thời gian và công chạy đi chạy lại, sắp xếp mọi thứ thôi. Nhưng cái cảnh đi mua đồ, trả giá, kì kèo được nghe lại từ các thành viên từ nhóm Đại gia thật đáng nể. Dù rằng mình là con của nhà buôn bán nhưng cũng không giỏi trong việc trả giá. Nhớ hôm đi chợ Dân Sinh, mua cái dao đa năng mà có tới 3, 4 giá: 30, 35, 45, 65, 75,… và giá thật chỉ 30K thôi các bạn à. Hay chuyện mua đèn pin của Thiện: đèn pin + 2 viên Enigizer chỉ 65K. Việc chọn cho mình một cái nón đẹp, một đôi giày tốt, một cái ba lô xịn cũng nằm trong trường hợp tương tự. Không gian chợ Dân Sinh đi lần đầu đầy ngạc nhiên, cái gì cho dân Phượt cũng có, các đồ nghề về cơ khí, máy móc, điện tử, kể cả tấm bạc cũng có luôn. Nhớ cảm giác đi vào khu bán toàn đồ lính cũ, có cái ba lô của lính cũ còn ghi tên chiến sĩ hay liệt sĩ gì đó, cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống vì tưởng tượng lính chết trận chưa nhận được vật kỉ niệm khi nhắm mắt như bình nước, nón cối “xài suốt đời không hư”, áo lính, áo măng tô,…

Chuyện mua đồ ăn cho nhóm cũng thú vị lắm nhá: Ngoài các thứ ghi sẵn trong danh sách chuẩn bị thì 2 chị em luôn sợ 3 con gấu to và 1 con gấu nhỏ ……bị đói. Vì vậy mà cái gì cũng mua nhiều hơn dự kiến, sợ các con gấu bệnh hoạn nên thuốc gì cũng có, nói chung là tất tần tật đều có chuẩn bị. Đời em nó khổ thế đó, khi nào cũng mang cái tính lo xa…thôi thì phòng ngự còn hơn mất bò nhỉ? hehe

Mọi thứ đến ngày cuối trước khi lên đường tương đối ổn, sợ công việc chạy không kịp nên hành lý tư trang được sắp xếp sẵn trước đó …3 ngày, chờ ngày nhấc chân mà đi thôi. Nhóm quyết định thuê thêm 1 porter để khinh đồ. Do 1 sự cố nhỏ nên nhóm có 2 porter (chuyện này khi đi lên xe tới 1900m mới biết). Hì.

Mấy ngày trước khi đi, đêm nào cũng thứ 12h-1h sáng mới ngủ, sáng 5h dậy để “chạy nước rút” cho cái dự án “bự” chưa xong. Hic, sao lần nào cũng vậy cả. Lúc này mang tâm trạng “ta cày như điên để rồi khi đi ta cũng phải là bò thôi mà”. Bỏ hết, không nghĩ ngợi, lo lắng, có thằng em động viên …cố làm cho xong để còn đi chơi chứ. Hè.

Còn một chuyện vui trước khi đi như sau: Sau khi trecking Bà Đen về, được các em ưu ái tín nhiệm cho cái món gỏi gà bắp chuối rất ngon…nhưng ko thơm vì thiếu rau cỏ..hihi…nên sau đó bị Fac dụ làm món ragu gà trước khi anh em lên đường nhằm bồi bổ sức khỏe. Hai dza…. Đã mất công thì mất cho trót nhưng cũng có cái vui vì …đi siêu thị chỉ việc chọn, mọi thứ có người xách… tính tiền chỉ việc bỏ đồ lên khay, trả tiền không phải móc ví. Phước đức cho em nào tóm cổ được Fac nhá.
Nhân sự tham dự có 10 người mà lượng đồ ăn cho tới 20 người, đúng là con mắt lớn hơn cái bụng. Ragu thì ragu đi, lại còn gỏi với chả gỏi gà. Hì., 2 chị em lụi cụi gọt gọt, bào bào, cắt cắt, ướp ướp tới khuya mới xong. Sáng lại dậy sớm chạy mua gà để cho phần gỏi được hoàn hảo.

Địa điểm được chọn là….Sở thú…rất hợp cho các bạn muốn kiếm đồng loại, ý lộn, đồng đội chứ. Xui cho nhóm là hôm đó là “Ngày hội chợ việc làm cho người khuyết tật” nên không khí rất đông, vui, nhộn nhịp. Hẹn 9h mà 10h mới tới, mọi thứ 2 chị em phải chuyên chở. Chén, đũa có Fac lo rồi nên cũng đỡ mất công lĩnh kĩnh. 11h nhập tiệc với đồ ăn nhiều gấp đôi nhân sự.

Khi xong món đầu tiên là gỏi gà, cái bụng bắt đầu căng căng, con mắt bắt đầu chùn chùn xuống thì màn …ngủ ngoài sở thú bắt đầu. Bò T.. nhà ta với dáng làm nàng tiên cá rất điệu nghệ trên thành hồ…cũng may không lọt xuống hồ, không thôi chúng ta có thêm món “đặc biệt cho tuần tới rồi”. Một vài chị em đi chụp ảnh với thú, còn lại trải áo mưa, đặt cái lưng, cong cái chân, nhắm cái mắt mà nghỉ ngợi, nói cười, lảm xí nhảm và chúng ta có một bức hình khoe chân rất “độc”. Thành viên đến sau là Kháng, Anh An…có được ưu ái chút chút.

Cuộc vui nào cũng tới hồi kết thúc, bụng căng no…nhưng đồ ăn còn quá chừng, hic, 1 thố ragu và cơ mang nào là trái cây…hic, mình là mình không thích mang đi mang về đâu nha các bạn…cũng may tuyển được 1 em xế tốt bụng chở về, không thôi lại lót tót lên bus rồi lại khệ nệ xuống bus. Cảm ơn xế nhiều nhá, lần sau sẽ phát huy tối đa tài lượn lờ…hé hé

Tối 28/4…vài giờ nữa lên đường, hồi hộp đến nỗi ko ngủ được, căng thẳng khi công việc chưa hoàn tất, mọi thứ rối bời, nhắn tin cho em Tiên hẹn mai mình là xế, em là ôm, dặn dò các bò con vài thứ…. Ảnh hưởng từ các đêm trước do đó giấc ngủ đi vào cũng rất khó, đêm nay giấc ngủ chập chờn…vội nhắn tin cho đồng đội, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…Hẹn ngày mai, cả nhà bò và các chiến hữu bước vào một hành trình mới – hành trình của niềm tin, nhiệt huyết và yêu thương.

(còn tiếp…)

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Sửa lần cuối bởi Cô Rùa vào ngày Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:45 am với 1 lần sửa trong tổng số.



Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:43 am
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài 
Phần 3: Ngày lên đường bắt đầu

4h30 sáng 29/4, chuông báo thức kêu inh ỏi để kéo mình ra khỏi giấc ngủ muộn. Blah blah…mọi thứ đã xong, chờ em “bò vẹt” qua là ta lên đường. 5h kém, bố em chở qua nhà mình, dắt xe ra, chất đồ lên, hai chị em phi ra nhà “Bò đậu phụng” trong thời gian 20ph, phóng nhanh nhưng không dám vượt ẩu đâu nhá. 3 chị em bắt taxi ra sân bay khi trời còn đèn đường, trên đường đi, điện thoại réo liên tục của các con bò còn lại.

5h ba mươi mấy, các con bò lạc đi tìm bò mẹ..hì hì.. đợi em Châu nữa là gút danh sách nhá. Còn đang xếp hàng làm thủ tục thì may quá, có anh Hồng bay cùng chuyến, không biết nhờ bí kíp hay to nhỏ gì với các cô tiếp viên mà cả đám được vào làm thủ tục rất nhanh. Kí gửi hành lý xong, các con bò xếp hàng lên máy bay. Ôi, lần thứ 3 ra HN rồi mà vẫn lúng túng trong chuyện làm thủ tục là sao? Là sao???

Đúng 6h30 máy bay cất cánh. Đáng lẽ mình ngồi ngoài cửa sổ với em Bò vẹt nhưng Bò lười đòi ngồi, thương em nên nhường. Đâu có sao đâu, ngồi với đám bò là vui rồi. Với em nào lần đầu đi máy bay sẽ thú vị và hồi hộp – lần đầu mình cũng lơ ngơ đủ thứ hết á…nhưng vài lần thì quen rồi. Dù rằng giấc ngủ bị đứt quãng nhưng ko có con bò nào say giấc được với đủ thứ âm thanh xung quanh. Bữa sáng được chọn là mì xào thịt heo, nước táo ép, trà lipton và ít trái cây. Phải ăn để lấy sức chứ các con bò!

Máy bay đáp xuống HN lúc 8h45, thời tiết rất đẹp, không gian mờ mờ, lạnh lạnh, thú vị thật. Cả đám bò, anh Hồng bé Châu lên taxi 16 chỗ để vào nội ô HN. Trên xe, đủ thứ chuyện để nói, lấn cấn chút công việc, nhưng thôi, đi chơi thì bỏ mọi thứ qua một bên nhá. Gọi điện về cho má yên tâm, má đâu biết rằng con má đã liều mạng theo lời dụ dỗ mà thực hiện một cuộc phiêu lưu rất ư là hoành tráng. Hehe. Xe đưa cả đoàn lòng vòng chút HN rồi dừng lại ở 1 chiếc taxi 7 chỗ trung gian để đưa về ga Trần Quý Cáp. Nếu anh í chịu khó đưa cả đoàn về tới chốn thì cả đoàn sẽ có một chuyến city tour miễn phí rồi. Thôi, miễn là được tới nơi mà không mất thêm đồng nào là vui rồi. ^^

Sự cố đầu tiên nhóm gặp phải là chủ khách sạn không cho vào. Phải qua vài cuộc điện thoại của bò Gấu thì cả đám mới được gửi đồ, chỉ được 2 người lên phòng thôi, còn lại toàn bộ ở dưới. Thôi thì mọi việc cũng xong, cả đám dắt díu nhau cuốc bộ ra văn miếu Quốc tử giám – nơi ghi lại tên tuổi các vị tiến sĩ đổ đầu thời xa xưa của ông cha ta. Lượn lờ trong đây mới thấy rất nhiều sỉ tử vào khấn vái, sờ đầu rùa cầu nguyện gì gì đó..(chắc là cầu cho con thi đậu!!). Chưa khám phá hết nơi này đã phải rút quân đi nơi khác rồi. Các con bò đã bắt đầu đói, kế hoạch tiếp theo là đi ăn trưa!!! Dường như… cái bụng rỗng dễ làm con người ta dễ…cáu thì phải??? Sẽ có những điều làm mình buồn, làm mình khó chịu, làm mình tức…nhưng kệ đi, mục tiêu chính là ngọn Fan hùng vĩ kia kìa. Với lịch trình đã được lên trước, mục tiếp theo là đi ăn trưa ở một quán gần Hồ Tây.

Nhà hàng Marina số 12 Trấn Vũ hiện ra dưới 1 con đường nhỏ nhưng đẹp, có thể phóng tầm mắt ra Hồ Tây. Đây là một nhà hàng buffert, có rất nhiều món ăn từ Bắc, Trung, Nam, Âu, Á…với lẩu, bánh cuốn, đùi gà, nghêu hấp, gỏi, chè, kem, yaourt,…nhiều lắm không kể hết được đâu các bạn à. Dù rằng khẩu vị hơi khó ăn nhưng thấy ai cũng ăn uống khí thế. Có lẽ vậy mà anh Hồng đã chén rất nhiều món, nhìn thân hình anh mà cả đám trố mắt nhìn ngưỡng mộ. Biết đâu nhờ ngồi đối diện anh mà mình ăn nhiều hơn so với mức bình thường…nhiều nhất là món yaourt í. Ở nhà mỗi ngày chỉ dám ăn 1 hủ thôi, ra đây ăn thoải mái, 2 anh em cộng lại chắc gần 20 ly. Ak ak,…mắc cỡ quá, nhưng yaourt rất có lợi cho sức khỏe, nhất là làn da á.

Có thể nói, anh em ăn no, đứng dậy đi dạo theo kế hoạch nhưng lại để quên một thứ ko kém phần quan trọng – bản đồ HN. Dự định đi chùa Trấn Quốc được thực hiện khi cả nhóm hỏi được đường từ bác xe ôm (có nơi người ta gọi là xe thồ á, vui thật!). Trên đường quay lại, bò mẹ và anh Hồng tách ra để đi xin lại cái bản đồ để quên. Giữa trưa nắng nhưng không nóng lắm, cảnh hai bên con đường Thanh Niên rất đẹp, cây cối xanh, bầu trời xanh, nước hồ xanh, phẳng lặng. Chỉ tiếc là lề đường bị đào xới lên để chào mừng 1000 năm Thăng Long khiến khung cảnh không được trọn vẹn.
Đường đi vào chùa Trấn Quốc được mở ra với hàng cau 2 bên thẳng tắp, cao vút…bên trong là ngọn tháp bút cao cao, mỗi tầng đặt 1 vị bồ tát hoặc quan âm. Để có được tấm hình lấy cả ngọn tháp, đòi hỏi người chụp phải nghiêng mình, cúi đầu sát đất. Hình ảnh các bạn đã được xem trong link rồi đó.

Phải nói, văn hóa mỗi miền rất khác nhau, lần này đi chùa ngoài Bắc mới thấy rõ được sự thú vị này. Mái chùa được lợp bằng ngói âm dương, rêu đã phủ đầy. Bên trong điện thờ rất nhiều tượng phật, trưng bày xung quanh đủ thứ trái cây, hoa và quả phật thủ nữa (trái này ở miền Nam rất ít thấy). Người dân vào thắp nhang mang trên tay cả xấp tiền lẻ, khấn khấn, vái vái…nhìn hoảng quá nên chả dám vào tận bên trong mà chỉ dám thập thò bên ngoài nhìn vào. Phía trước là một bát nhang to để dân chúng thắp nhang, quanh đó có vài lá cờ xanh đỏ vàng kết hợp (anh Hồng đã chỉ cho khoảnh khắc đẹp để chụp hình khi các lá cờ này cùng nằm trên một đường thẳng, quay cùng hướng với nhau.), hai bên có 2 con kì lân – chắc là để trấn dữ cho yên nhà yên cửa. Đối diện điện thờ là cây bồ đề rất to, tán rộng tạo bóng mát cho cả nhóm nghỉ chân. Ở Phật giáo, bất cứ chùa nào cũng trồng một cây bồ đề, theo như lời kể lại của ông bà xưa cũng như phim ảnh tái hiện lại, tại đây Đức Phật ngồi thiền để được lên tới Niết bàn. Trong lúc chờ đợi, bò mẹ bắt gặp 1 đoàn khách xếp hàng nối đuôi nhau đi quanh cây bồ đề, miệng lầm bầm khấn vái gì đó, không biết đi vậy có được gì không nhưng người ngoài nhìn vào thì chóng mặt quá. Tới lúc này thì nhận điện thoại của Trí – em í vừa mới xuống sân bay, đồng chí này là người cuối cùng của đoàn Fan’s Fans SG đặt chân tới HN, cũng may không bị trễ chuyến hoặc delay như các bạn trước đó.

Nhóm những con bò, bé Châu và anh Hồng lại tiếp tục lang thang qua lăng Bác, quãng đường không xa lắm nhưng đẹp bởi nét cổ kính xen lẫn cái hiện đại. Trời nắng nên nhóm ko dừng chân lại lâu mà đi tiếp qua chùa Một Cột, tại đây, nhóm dừng chân để nghỉ ngơi, chụp ảnh và chờ tiếp em Trí. Đoàn dừng không được lâu thì tiếp tục tiến về Hồ Gươm bằng … taxi. Tới đây thì cảm thấy tội lỗi với em Trí lắm, vì em không chạy theo kịp tiến độ của đoàn, em đi bộ và xe ôm qua chợ Đồng Xuân, khu phố cổ,.. Khi nhóm đến hồ Gươm thì em vẫn còn ở Lăng Bác, rõ khổ, mang trên vai cái ba lô to đùng, nặng lắm á, 2 cái máy ảnh đung đưa trước bụng. Còn nhớ 1 câu dặn lại của Trí – gào thét thì đúng hơn á “Trời ơi, chị đừng có đi đâu nữa nha, chị đứng đó chờ em. Nhớ đó, đừng có đi đâu nữa á!”. Đọc tới đoạn này Trí chắc Trí sẽ tức lắm đây.hì hì. Cô Rùa nhưng đi lại thì không rùa đâu nhá!

Điểm tập kết cho đoàn Fans SG là Cầu Thê Húc nằm ở Hồ Gươm. Khung cảnh xung quanh rất đẹp, phải nói số lượng ảnh cho nhóm những con bò ở nơi đây còn nhiều hơn ở Sapa á. Đến đây, đoàn gặp được anh Vũ nè, sau đó là Nam và cuối cùng là Trí. Cảm thấy có lỗi với Trí nên tình nguyện đi chụp hình cho em nó để chuộc lỗi, Trí có được tấm hình với 2 người đẹp nè, với bác thợ chụp hình thường trực ở HN, bác í lớn tuổi rồi. 5h chiều, nhóm những con bò bắt xe về nhà nghỉ trước, còn lại bò mẹ, Nam, anh Hồng và Trí ngồi đợi Ninh – trưởng đoàn HN ra đưa vé và gửi đồ mua dùm nhóm 1. 4 người còn lại vẫn còn mê mẩn HN nên quyết định đi bộ về chứ ko đón xe nữa – dù rằng lúc này trời đã tối, chân đã mỏi nhừ và họng đã rất khát. Có đi rồi mới thấy, mỗi con đường HN mang dáng dấp cỗ xưa, có những con hẻm rất nhỏ chỉ vừa 1 người đi nằm cạnh hoặc xen lẫn các cao ốc và mỗi con đường đều kinh doanh một mặt hàng riêng biệt. Có thể nói, trước 1 cửa hàng sang trọng vẫn có thể dựng lên một quán cóc bán chút thuốc lá, vài phong singum hoặc bánh kẹo nhỏ nhỏ hay thậm chí là 1 nồi hột vịt lộn đơn giản. Nhóm có mặt tại khách sạn lúc 6h, vội vội vàng vàng mang hành lý xuống, chuẩn bị ăn tối rồi gấp gáp lên đường vào ga. Món ăn tối là bánh cuốn và gà tần thuốc bắc. Đến lúc này, đoàn SG đã có thêm em Dung, chị Hạnh, chị Lan và 2 người bạn của các bò con.

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:45 am
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài 
Phần 4: Đêm thứ nhất, Hà Nội – Lào Cai…rung rinh trên tàu…chào đón Sapa

7h20 tối đoàn SG lục đục tiến vào ga lên Lào Cai, chia tay Ninh, lên tàu, sắp xếp mọi thứ cho ổn để chuẩn bị một hành trình gian nan vào ngày mai. 7h40, tàu chuyển bánh, các thành viên bi ba bi bo, blah blah đủ thứ chuyện …nhưng mình không có hứng thú tham gia. Có thể một trong những lý do sau: buồn ư? Giận ai đó ư? Hay ăn không no? Hoặc lạ chỗ? Hay ồn ào? Hoặc lạnh? Mà cả đêm mình nhắm mắt đó nhưng không tài nào ngủ được…lo lắng cho hành trình dài sắp tới? Một đêm thức trắng đầu tiên.

4h30 sáng, tàu dừng tại ga Lào Cai. Máy lạnh mở to làm cho ai cũng bị nhầm..tưởng bên ngoài lạnh lắm, nào vớ, nào khăn quàng, nào áo khoác và lời hù dọa nhau “bận đồ cẩn thận nha, ngoài trời lạnh lắm á!!”haha..nhưng các bạn đã lầm, ngoài trời chỉ se se thôi. Một đêm mất ngủ toàn tập làm mình lã người…hậu quả là cái mặt không cười được một chút nào, người lờ đờ, mọi người lo lắng, hỏi han, mình ước lúc đó có cái ghế, ngồi phịch xuống để dựa một cái cột rồi ngủ. Nhưng…không được.
20ph trôi qua, xe vẫn còn trên đường xuyên qua màn đêm. Cỡ đâu 5h sáng thì xe tới, rước cả đoàn lên Sapa. Đón đoàn là một bóng đêm lờ mờ, hai bên đen kịt vì đường không đèn, nhưng thoáng đâu đó, ánh trăng 16 trong sáng làm khung cảnh dần dần hiện lên. Mình biết đây là con đường đèo vì cảm giác y chang như lên Đà Lạt vậy, xe lắc lư, vòng vèo, độ cao đang lên dần khiến nhiều người có cảm giác buồn nôn. Trong sương sớm, núi rừng dần hiện lên, mây, sương mù xen với núi đồi, xa xa là ruộng bậc thang, thấp thoáng đâu đó là những ngôi nhà của đồng bào dân tộc thiểu số. Núi rừng còn hoang sơ lắm, chỉ mong con người đừng khai thác, chặt phá nữa để còn gìn giữ nguồn tài nguyên nơi đây. Xa xa là dãy Hoàng Liên Sơn – nơi được ghi trong các sách giáo khoa Địa lý, là nơi chắn giữ các cơn gió tạo nên sự khác biệt về khí hậu của Việt Nam – Lào và Campuchia. Đường lên Sapa vẫn còn khó khăn hơn nhiều so với Đà Lạt, nhưng trong thời gian sắp tới, khi ngành du lịch phát triển thì đường sá sẽ được cải thiện nhiều hơn thôi. Sapa đón chào đoàn Fans SG bằng một bức tranh tuyệt đẹp, sương mờ ảo ảo, đường phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ, nắng sớm lên rồi nhưng lạnh. Nếu xét về khung cảnh thì Sapa vẫn còn mang nét thô sơ, hoang vu, ít có sự tác động của con người, không khí trong lành, lạnh – khác cái lạnh của Đà Lạt, buốt hơn.

Khách sạn đoàn trú chân tên Luxury nằm dưới một con dốc sâu, toàn là đá, xung quanh toàn núi tạo cho nơi này giống một thung lũng, nhờ vậy mà không khí cũng đỡ lạnh hơn, nếu nằm ở triền núi hoặc khu cao thì sẽ lạnh hơn đây. Anh em tập trung vào 2 phòng (nam nữ riêng nha… ) để chuẩn bị đồ đạc. Một bữa sáng thịnh soạn, đầy đủ chất dinh dưỡng là món quà đầu tiên cả nhóm nhận được. Vì biết đêm qua mất ngủ, vì biết mấy ngày trước mình thức khuya để cày bừa, vì biết các ngày tới sẽ mất sức rất nhiều, sẽ đi rất nhiều và thở cũng nhiều hơn nên mình đã ăn nhiều, nhiều lắm, giờ không nhớ hết đã ăn gì nữa.
Có một chuyện đáng buồn, đáng tiếc xảy ra là không biết vì lý do gì mà đoàn HN và SG sẽ không leo cùng nhau và cả hai nhóm sẽ mặc nhiên chấp nhận tách đoàn. Ui, mình tiếc vì không được đi chung với em Hà Trần, với em Ninh nấu (lúc này chỉ mới biết 2 em này thôi) và các bạn Fan’s Fans HN. Có lẽ đây là một quyết định hết sức khó khăn của các nhóm trưởng vì cứ thấy Sóc, Trí cứ cầm điện thoại đi ra đi vào, vẻ mặt căng thẳng, anh em trong đoàn vội tắm rửa cho tỉnh táo chứ mấy ai để ý đến chuyện này. Đã có người lớn tiếng, bất bình vì hai đoàn không đợi nhau để đi chung một thể,…nhưng có lẽ đến giờ, lý do đó cũng có nhiều người chưa biết và nhóm trưởng đưa ra quyết định cuối cùng thì mọi người phải tuân theo thôi…tập thể mà.

8h30 sáng, sau khi nghe anh hướng dẫn viên dặn dò một số điều thì đoàn Fans SG lên xe tiến về độ cao 1900m để bắt đầu cuộc hành trình. Trên đường đi, đoàn có ghé ngang qua Thác Bạc, một dòng suối nhỏ đổ từ trên núi xuống, dài trắng mướt như dòng suối tóc của các cô gái. Đoàn không dừng chân mà tiến thẳng, sự chênh lệch độ cao, áp suất giảm, không khí lõang khiến nhiều người cảm thấy buồn nôn, chóng mặt. Đón chào đoàn là một khung cảnh tuyệt đẹp, mây núi, rừng cây, ánh nắng đan xen lẫn nhau, có thể nói, trong đời nếu được tận hưởng hình ảnh này thì quả thật không còn hối hận gì. Vì một số trục trặc nhỏ, đoàn phải đợi nhóm trưởng và các anh porter rồi mới lên đường. Lúc dừng chân nơi đây, đoàn đã có một series ảnh đẹp về cá nhân, cặp đôi, tập thể và cả những tấm ảnh có một không hai. Quả thật, nơi đây tuyệt đẹp các bạn à. Nếu có dịp mình sẽ quay lại nơi đây, chỉ cần ở chân núi này cũng đủ rồi. Tranh thủ, anh Hồng kiếm cho cây gậy, chụp cho tấm hình đẹp nơi đây, gia đình nhà bò cũng có được tấm ảnh đẹp, đại gia cũng vậy, xem lại mới thấy đoạn này mọi người còn sạch sẽ, tươi tắn nên ai cũng đẹp cả….
9h, một số rắc rối trong chuyện sắp xếp porter cũng giải quyết xong, đoàn khởi hành tiến vào rừng núi…đoạn đường rừng 18km chào đón những người con miền Nam. Triền dốc, sườn đồi mở ra không mấy hiểm trở nhưng đủ làm chiến sĩ thở hỗn hễn. Sức khỏe mấy ngày trước khi đi không được tốt lắm nên có lúc mình phải dừng lại mà thở dốc, phải uống thuốc, phải đưa tay cho đồng đội là bò Tồ, là Trí kéo lên. Mới đầu chặng đường mà đã vậy rồi. Không được, phải cố gắng lên. Cũng may, thời tiết ấm, nắng đẹp làm mọi người cảm thấy phấn khích, chứ nắng nóng như Bà Đen, Chứa Chan thì làm nản lòng chiến sĩ ngay. Có thể nói, đoạn đường có gian truân, nắng có chiếu thẳng vào đầu, rắn rít có bò ngang làm sợ xanh mặt nhưng với tinh thần đồng đội, lòng yêu thương con người trong những lúc thế này thì không có khó khăn nào ko vượt qua được. Nơi dừng chân nghỉ đầu tiên là một trảng cỏ, đoàn đứng lại với nhau chụp tấm hình rồi thẳng tiến. Điểm dừng thứ 2 là một mỏm đá, đủ để các chiến sĩ làm dáng. Nhớ lại chỗ này, có khúc gỗ bắt ngang qua, mọi người không đi bên dưới cho nhẹ nhàng mà ưng bước chân trên đó để ghi lại cảm giác bấp bênh, lắc lư…khá thú vị. Thời tiết đẹp nên đường mòn đi không trơn lắm, đoàn xuyên qua khu rừng đầy lá cây… có thể nói thảm thực vật nơi đây rất đa dạng: từ cây lan rừng đến đỗ quyên, từ cây thuốc (thảo mộc) đến dẻ rừng, tre nứa và các cây cổ thụ lâu năm, đủ cả. Thử thách đầu tiên cho cả đoàn là một cái dốc trơn trượt, để đi được chỉ có bám vào thân tre nứa, chân sẽ đặt lên các gốc tre để không bị trượt. Đầu trận mà có chú nào bắt ếch to sẽ no nê lắm đây, nhưng có lẽ đã được trecking nhiều lần nên nhóm vượt qua không mấy khó khăn. Lên lên, xuống xuống, đoàn tạm dừng chân bên một khóm rừng toàn cây thảo quả, theo lời anh Trung thì đây là loại thuốc quý, dùng để chữa rất nhiều bệnh. Phải nói rằng, có đi rừng, có lội suối thì mới cảm nhận được hết cái thú vị của thiên nhiên, trên đường đi, đoàn gặp một con suối, nước chảy róc rách, êm đềm, trong vắt, mát lạnh. Cũng may đây là mùa khô nên mọi người còn có thể đi dưới suối, chứ nếu mùa mưa, lũ về chỉ có nước ở nhà chứ len lỏi vào đây, nước cuốn mất xác hồi nào ko hay. Khung cảnh mở ra yên bình lạ, có những dây leo bắt ngang các cây to thòng xuống làm tinh thần chiến sĩ thêm phấn khích bởi trò tazan, ai cũng phải thử cảm giác đu dây thế nào mặc cho…tiếng gào thét của anh Trung vang vọng từ trên cao “Nhanh lênnnnnnn!!!”.

Qua khu rừng này, đoàn đi nhanh hơn, đường đi không mấy khó khăn, khung cảnh mây, sương mù xen lẫn cây rừng tạo nét hùng vĩ của thiên nhiên. Đại gia và bò dừng lại chụp vài tấm ảnh rồi nhanh chân thẳng tiến. Nói nhanh chân vậy, nhưng thật ra vài con bò cũng đã ở phía sau rồi. Năng lượng từ bữa sáng, đến cỡ 11h30 cũng đã hết dần, vượt qua những chặng đường quanh co, đoàn chạm chân đến mốc 2300m. Ôi, so với độ cao 3143m thì còn xa lắm, xa xa lắm. Nơi dừng chân nghỉ trưa là một lán nhỏ, nằm dưới thung lũng, nơi đây còn có nước để mà rửa tay, rửa mặt. Nước suối mát lạnh, cứ như từ trong tủ lạnh chảy ra á. Hì hì. Lán nhỏ đủ để các thành viên nghỉ chân, nhận đồ tiếp tế (hic, 1 chai nước/người). Bữa trưa đơn giản của đoàn là cơm nắm, muối đậu phụng, chả và…xúc xích, chà bông (nhóm mang theo)…thêm một hủ yaourt cho mỗi người nữa. Yaourt là món khoái khẩu hằng ngày của mình, cũng may khi ra HN, nhờ tài dụ dỗ của anh Hồng mà hai anh em cũng như cả nhà bò đã làm vơi đi của nhà hàng hơn 30 ly. @_@, món này tốt cho sức khỏe, cho làn da mà lị. Ăn uống xong, đoàn lại tiếp tục lên đường, chặng đường tiếp theo dự báo không trơn tru. Có những con dốc đi lên không khó nhưng cũng phải thở hỗn hển, đoạn đường này đoàn phải dùng tứ chi để di chuyển…có vài cầu thang sắt được bố trí nơi đây để du khách leo lên. Theo lời anh Hồng kể, ngày xưa khi du lịch nơi đây chưa phát triển, muốn leo lên, người ở dưới phải dùng vai, thậm chí cả thân mình làm bệ đỡ để người ở trên đạp lên đó mà leo lên. Giờ mà như vậy chắc mặt bẹp dí luôn quá!!

Trên đoạn đường này, đoàn gặp các thành viên của những đoàn khác trên đường về, ai cũng có vẻ mệt nhưng họ cứ tươi cười chào nhau, nhường đường, không quen biết nhưng đi ngang vẫn động viên nhau “cố lên, cố lên, sắp được nghỉ chân rồi!”, đó là các bạn tất đỏ cùng đồng hành, là các bạn áo đỏ sao vàng trên đường đi xuống (không biết là nhóm gì), cũng có bạn bận áo vàng chanh+ gà -> chắc gọi là nhóm “gà leo núi”^^, cũng có hai cô gái người Úc…do không chuẩn bị kỹ về thể lực lẫn tinh thần đên đành bỏ cuộc mà leo xuống, có bác người Nhật 62 tuổi muốn giải tỏa stress mà đi chinh phục Fans (gặp bác này dưới chân núi, cứ tưởng bác là nhà khoa học đi để nghiên cứu cây cối)….

Trời về chiều tuyệt đẹp, nắng không gắt lắm nhưng cũng đủ làm đen da chiến sĩ, nhưng chẳng hề gì, không khí mát rượi thế này đen tí cũng có sao đâu. Tại cung đường này, chỗ đẹp nhất mà anh Trung nói chính là “Cổng trời”. Quả là đẹp thật, sự hùng vĩ của núi non trùng điệp, nắng chiều vàng, mây bay bay ngang mặt, cây cối còn hoang sơ, rừng còn xanh lắm, chưa bị cháy như báo chí cảnh báo. Đến đoạn này, vài con bò gặp nhóm anh Trung, Trí, vậy là tha hồ được pose ảnh nhá. Nguyên tắc của anh Trung là chụp hình thì không được đội nón, xem ra cũng đúng: nón sẽ che hết ánh sáng, làm mặt tối, lại không thấy được hết nụ cười rạng rỡ, sảng khoái của khuôn mặt.

Chiều đã dần buôn xuống, bò phải đi nhanh hơn, mồ hôi đã thấm ướt áo, tóc tai cũng ướt đẫm, nhưng có mệt, có khó thở kiểu nào thì chỉ cần đưa máy lên là cười thôi. Nơi đây, đồng đội chia nhau từng ngụm nước, chia nhau từng miếng chocolate được chuẩn bị sẵn, chia nhau miếng bánh để tiếp thêm năng lượng để bước chân được nhanh hơn. Porter cũng đã thấm mệt, công nhận họ khỏe, có thể mang trên vai mấy chục kí, leo đường núi mình không đeo gì cũng đã thấy vất vả..huống chi mang trên lưng khối lượng đồ như vậy..quả là đáng phục. Chặng đường này dần dần các thành viên tách ra, người đi trước, người đi sau, nhóm bò còn bò mẹ, bò tồ và bò vẹt…song hành cùng nhau để đỡ vất vả. Điều đáng tiếc, cảm thấy có lỗi với bò đậu phụng là cứ nghĩ bé đi với nhóm Sóc nên không đợi, không chờ nhau….để rồi sau này bé có tên “bò đậu phụng”. Xuyên qua một rừng tre, độ cao 2800m đã có sự khác biệt, lạnh hơn, không khí loãng hơn, hít vào đã thấy buốt sóng mũi. Các porter nói cố gắng đi chút nữa là đến rồi, tiếng người vang vọng từ xa, mùi khói bếp thoảng đâu đó…các con bò nhìn thấy thấp thoáng 1 lán trại lớn, xung quanh có nhiều lều tre đang được dựng lên. Trời đã bắt đầu âm u, nhóm sợ mưa, sợ cho những người đi phía sau vì toàn bộ áo mưa đã được đem vào lán.

Lán là một căn nhà – gọi là nhà cho oai vì có mái che, có vách, có cửa ra vào chứ thật ra bên trong trống hoát. Hai bên được bố trí như 2 tấm phản được lót bằng gỗ. Gỗ không khít nên gió lùa vào là lạnh buốt cả sống lưng. Phản cách đất chừng nửa mét, ở giữa có lối đi. Khi đoàn đến nơi, bước vào, bên trong đã có người: các thành viên đi trước của nhóm Fan’sFans, đoàn của anh An (ko biết tên nhóm), nhóm tất đỏ,..Phải khó khăn, phải đấu tranh tư tưởng, phải cố gắng thu xếp để nhà bò và đại gia có được một chỗ đặt lưng. Một vài bạn đến trước đã yên phận cho cái lưng của mình. Mặt trời xuống rất nhanh, mây đen kéo về, gió ào ào dự báo cơn mưa to sẽ ập đến. Sóc, Anh Luật, Anh Trung đã về…nhưng còn bé Móm đâu? Cả nhóm bắt đầu lo lắng…liệu rằng bé đi sau với ai đó? Mình cảm thấy lo hơn khi mưa bắt đầu lộp độp trên mái tôn, mọi người ai cũng muốn đặt lưng nhắm mắt ủ ấm cho bản thân vì lúc này trời đã rất lạnh. Cuối cùng bé cũng về tới, mặt mày tái mét, người lạnh run… “chị ơi, em bị lạc, may mà có chị porter dẫn đường cho em về” hic, trời ạ, tội nghiệp bé quá. Người đánh dầu, người xoa tay, người cho bé mượn áo ấm, uống tí sữa, ưu tiên cho bé 1 cái túi ngủ, ôm bé để có thể truyền được tí hơi ấm. Khi mọi thứ yên ổn, cả đám bò ngồi gần lại hơn, sát nhau hơn, chia nhau cái mền mỏng dính, chà sát tay nhau để không bị lạnh, cố đặt được cái lưng xuống, chật tí, chen chút tí nhưng có khi như vậy lại đỡ lạnh hè.
Cơn mưa nặng hạt báo hiệu ngày mai đường đi sẽ rất khó khăn, bao nhiêu áo, bao nhiêu vớ được lôi ra để ủ ấm, khoảng 6h30-7h thì cơm tối được dọn lên. Phải công nhận, ở những nơi khó khăn như nơi đây, điện ko có, nước ko có mà có được bữa cơm đầy đủ chất: thịt heo xào hành, bò xào rau củ, canh rau, rau xào…như vậy cũng tốt lắm rồi. Nhưng …có lẽ đi đường mệt, khẩu vị hai miền Nam Bắc vốn đã khác, huống chi đây là miền núi cao nên có giỏi lắm thì mình nuốt được 1 chén (ko thể ăn nhiều hơn vì vài lý do khách quan), bò con có lẽ nuốt được nhiều hơn chăng??

Sau khi ăn xong thì mọi thứ được dọn đi để chuẩn bị cho các nhóm khác. Còn nhớ, lúc chiều mưa xuống, có một đoàn đi không mang áo mưa hay mắc mưa giữa đường, đội trưởng của nhóm đó người ướt nhem, mặt mày tái mét vì lạnh vào xin ngồi ké hoặc chia bớt vài cái túi ngủ cho họ…nhìn tội thiệt ghê luôn, nhưng lúc này…chỗ nằm còn không có thì huống chi là chia sẻ ha mọi người..mình chỉ biết im lặng, mong là các porter nhận được chút tiền mà chia cho họ phần nào chỗ đất lạnh để đặt lưng. Đêm dần xuống, gió rít từng cơn, lạnh, chật, mình không tài nào ngủ được, 1 đêm mất ngủ trên tàu rồi, lẽ nào đêm nay lại mất ngủ tiếp? Bên “giường” đối diện, mọi người vẫn còn ăn cơm tối dù đã khuya rồi… các bạn cười nói rất rôm rả, các cô gái còn hát, còn chia nhau ly rượu (không biết là rượu gì?)…giá lúc này uống vô 1 ly mà ngủ được tới sáng cũng uống liền á. Phải ít nhất 40 phút sau mọi thứ mới chìm vào yên lặng. Lúc này mưa mỗi ngày càng nặng hạt, gió giật mạnh làm mái tôn cứ muốn chừng bứt ra khỏi mấy cây đinh vậy.
Mình nằm giữa, bên trái là bò đậu phụng, bên phải là bò vẹt, hai đứa lạnh nên cả hai đều quay qua ôm bò mẹ này, dưới chân bò con đang nằm ngang phía dưới, chân lại đè lên chân bò mẹ. Ui, sao mình “sướng” thế ko biết, cũng nhờ ôm ấp thế này mà mình chợp mắt được 15-20 phút. Trong giấc mơ, đã có những hình ảnh của nhóm Fans, có bò, có đại gia…và vui hơn là điều bậy bạ mà ko ngờ tới…vì lý do bảo mật nên giấc mơ đó chỉ được lưu giữ ở Fans thôi, ko kể ở đây đâu…đúng là vui vui. Nằm không được bao lâu thì bò Gấu ngồi dậy, làm tỉnh giấc…hic…bò con tưởng trộm leo lên mái nhà, mình thức giấc ko tài nào ngủ lại được…rồi bò Tồ cũng ngồi dậy, chắc chật quá ko ngủ được, đành ngủ ngồi hay sao á. Trời đã gần sáng, mình mong trời sáng nhanh nhanh để mọi người dậy rồi leo luôn lên Fan cho rồi, lạnh quá, ngủ không được, đành ngồi dậy, ôm cái mền mà gục xuống. Lúc này mà có con bò nào ôm 1 cái là ngủ lăn quay ngay á.

(còn còn nữa)

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Sửa lần cuối bởi Cô Rùa vào ngày Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:52 am với 1 lần sửa trong tổng số.



Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:50 am
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài 
Phần 5: Chinh phục

Đến cỡ 5h sáng, mọi người đã dậy dần, Lan Anh nhường cho cái túi ngủ để quấn cho đỡ lạnh, nhưng có ngủ được đâu, mọi người dậy, cười nói rôm rả. Tại độ cao này, Nam Bắc có thêm những người bạn đồng hành suốt hành trình : Tất đỏ và Fans Fan’s, nhóm anh An. Nắng cũng đã lên rồi, trong sương sớm, nhóm anh An thu xếp gọn lẹ và lên đường, chỉ còn Tất đỏ và Fans Fan’s.. Sau khi thu xếp mọi thứ cần mang theo thì nhóm bò và mọi người được anh Trung dặn đi tay không, để lại đồ ăn thức uống cho porter. Bữa ăn sáng cho mọi người là mì gói nấu chung với cà chua và trứng. Nhiều thành viên ngại không dám ăn vì thấy nó … ẹ quá @_@... oài, nhìn vào mì, trứng, cà chua, rau gì á trộn đều với nhau, nước lỏm bỏm… chén thì dầu mỡ dính đầy, đám bò nhắm mắt mà ăn để lấp cái bụng đang kêu réo. Bò Thiện ko ăn mà chỉ uống sữa không thôi, ăn vài cái bánh, kẹo gì đó rồi lắc đầu ngao ngán vì..ẹ. ^^…và đó chính là cái hậu quả sẽ được nhắc ở phần sau. Nhóm anh An đi trước từ rất sớm, nhìn từ thung lũng lên trên toàn là mây, thấp thoáng mấy cái áo trắng trắng, vàng vàng, hú hú cho oai, rồi nghĩ mình phải leo tiếp lên đó sao??? Tất đỏ xuất phát khi bò còn đang ăn sáng, ui, có cái ảnh mình đang ăn mì chụp chung với nhóm này, vui phải biết. Ăn xong, uống một hộp sữa, một viên thuốc bổ (lúc tụt huyết áp bác sĩ dặn uống cái này mỗi ngày), bò và đại gia đứng đợi mọi người thu xếp xong chuẩn bị lên đường. Trời sáng sớm lạnh, đứng ôm Bò đậu phụng, bên kia là Lan Anh, sau lưng là 2 nhóm song hành…lạnh quá hay sao mà lúc này không còn khoảng cách về giới tính nữa…bò con, bò mẹ, bò đực, bò cái, nam nữ đại gia,.. vác vai được Trí chụp chung tấm hình thân thiết rồi thẳng tiến lên độ cao 3143m đang chờ đợi đầy thách thức.



Cơn mưa tối qua làm đường rất lầy lội, các đoàn đi trước giường như dẫm đạp lên nên đất đã nhão nhoẹt ra hết rồi, đường trơn trợt nếu không cẩn thận sẽ bị chụp ếch ngay. Một nhóm Fans đã xuất phát trước, bò và đại gia cùng nhóm Sóc đi chung. A, lần này kết nạp thêm một thành viên dễ mến cùng nhóm bò là em Liên (“cộng sinh” của bò Gấu)… có phải em bị đau chân? có phải em không chịu được độ cao? Có phải em khó thở khi không khí loãng? Em quyết định đi cùng đoàn bò để chinh phục đỉnh, và lần này Bò Gấu ra tay nghĩa hiệp thúc em đi… thương cái cảnh mặt mày tái mét mà ráng cười, có lúc thở không được phải bị Bò Gấu lấy cây mà quất (Bò Gấu kể lại vậy)…hic, tội nghiệp.

Đường đi sáng nay đầy sương, sương xen lẫn vào lối đi, cả nhóm thở ra khói, đi cạnh nhau, lần này không tách lẻ tẻ như hôm qua nữa. Mọi người lo lắng cho bé Bò đậu phụng, khi bé mệt có chocolate, nước, khăn, áo ấm…nhưng bé cũng lì lợm lắm, trời lạnh mà chỉ có 2 áo mỏng thôi, chỉ sợ bé cảm lạnh…nhưng bé không cãi được lời bò mẹ, thà nóng một tí nhưng không nên để mất nhiệt mà ngấm lạnh, mà run cầm cập như tối qua thì không kiếm đâu ra rượu cho bé uống đâu nhe.

Đoạn đường đi có những chỗ rất nguy hiểm, một bên là vách đá, một bên là vực, nếu sơ sẩy trượt chân thì khổ đời. Lên đến độ cao có cung đường đẹp, nhìn về thung lũng 2800m thấp thoáng đâu đó mái lợp xanh xanh của mấy túp lều, tầm nhìn lúc này bị hạn chế vì xung quanh toàn mây và mây, cà nhóm đi trong mây, trong sương, giữa núi rừng. Đoạn đường đẹp nên có chăng hoa mọc quanh đó cũng theo đó mà rất đẹp, mình không biết tên gì nhưng màu sắc dễ mến lắm: tím nhé, xanh nhé, vài bông hoa nhỏ nhỏ màu hồng nhạt mọc trên vách rêu. Độ cao này không khí rất ẩm nên bò mẹ, bò con ít chụp ảnh, để dành pin lên trên đỉnh để tác nghiệp…

Trên đường đi, nhóm gặp những thành viên tối qua ở chung lán, có người nói “cố lên, còn 1h nữa…rồi 30ph nữa, 25ph nữa…” ôi, loạn xạ, háo hức kèm lo lắng vì có đoạn không khí loãng quá, không đi nổi nữa, chả lẽ …cho tới khi đến một trảng cỏ trống, thoáng, đầy gió, gặp anh bạn tối qua ở chung lán. Anh là người chinh phục đỉnh đầu tiên trong ngày hôm đó, khi 3 chị em bò được tới đây thì anh đã chụp ảnh xong, phè phỡn xong rồi mới đi xuống ngồi nghỉ, đợi anh bạn đồng hành lấy cây sắt hay dao khắc tên anh và người yêu vào tản đá. Tới đoạn này, mình kể cho bò đậu phụng và bò Tồ về câu chuyện thời còn sinh viên: Khi chưa biết Fansipang là gì, hai chị em rủ rỉ với nhau, mai mốt khi kết hôn, hai chị em sẽ rủ chồng đi tuần trăng mật ở tận ….Fansipang…. hoặc còn mơ tưởng hơn nữa là trao nhẫn trên đỉnh Fans mới ghê chứ..nhưng đâu ngờ, giờ còn một đoạn nữa mới thấy cái mơ mộng đó đúng là ảo thật, dám người ta bỏ chạy khi nghe lời đề nghị đó quá. Có lẽ lời động viên của anh bạn đó là động lực cho cả 3 chị em cố gắng, còn 1 chút nữa thôi, cỡ 15-20ph nữa là tới. Nghỉ ngơi chút bằng cách tìm chỗ khuất gió là những bụi tre, 3 con bò cùng cố đi nhanh để chinh phục Fans.

Fans cũng giống như cô gái kiêu kì, đỏng đảnh vậy đó, muốn chinh phục cô, muốn xem được vẻ đẹp của cô thì phải vượt qua những thử thách cô đưa ra, những cái bẫy cô để đó là những con dốc cao, những vực sâu, những con đường trơn và khi càng tiến gần tới cô, chỉ còn chút nữa thôi, cô muốn xem người chinh phục có dẻo dai, có thông minh, có thật sự muốn chinh phục cô không thì chặng cuối, cô để một cái bẫy hờ. Đó là một cái hố, không, một vũng lầy thì đúng hơn, hai bên là tre, ở giữa đất, nước lẫn lộn, bao nhiêu bước chân đã dẫm lên nó, nhầy nhụa, trơn trợt, chỉ cần sơ sẫy cái là đo đất ngay. Nhưng cô cũng để ra những cái móc, cái khóa không làm khó người đi, đó chính là những gốc tre, người đi dẫm lên nó, khéo léo chút, chịu khó quan sát chút là đi được thôi. Tay bám trên thân tre, chân bám lên gốc tre, người lách qua “bẫy” của nàng mấy chị em từ từ cũng nghe được tiếng người đang la hét, tiếng chân bước nhanh dần, tiếng cười nói càng gần, mây tát vào mặt mát rượi, đâu, lạnh chứ, lạnh thấu da thịt, mọi thứ xung quanh chỉ toàn là mây ôm lấy cảnh vật thôi, xa xa không thấy được gì. Vì đêm qua mưa nên trời mù lắm, không nhìn thấy được nắng, được mặt trời xuyên qua mây nên nhóm không tận hưởng được cái hùng vĩ bên dưới.

Tại chỗ cheo leo này, nhóm bò gặp tốp 1 của Fans SG gồm Anh Hồng, bé Châu, Nam, bé Dung, Nhạn, chị Lan, bé Duyên và nhóm anh An đi xuống. Trong thân tâm, bò mẹ nghĩ, đã cùng nhau đi suốt mấy chặng đường để lên tới đỉnh Fans, vậy mà giờ đây có 1 tốp lại tách hẳn để về trước mà đi tham quan Sapa dự Lễ hội trên mây, mình tiếc thật là tiếc vì không có được hình ảnh toàn bộ thành viên Fans Fan’s trên đỉnh 3143m, mình tiếc các bạn không đợi nhau cùng về, mình tiếc các bạn đi nhanh không giúp được gì cho các bạn đi chậm, mình tiếc đoàn HN – SG không cùng nhau lên đỉnh được, mình tiếc…. Ah, chỗ này mình thấy một con ếch to vật vã, cũng đến 80kg á, ôi, tóc tai lúc này rũ rượi lắm rồi, chỉ kịp ngó xem đó là ai thôi. Ai thì mọi người cũng biết là ai rồi đó!!

Cuối cùng, bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu cố gắng về vật chất, tinh thần, kết quả của mấy tháng chuẩn bị, của 2 – 3 lần trecking, tập luyện, Fans Fan’s đã lên đến cái chóp tam giác kim loại đánh mốc 3143m. Mọi người chen chúc lên đó để chụp hình, các bò con, đại gia, Tất đỏ, bác người Nhật đều muốn có những khung hình đẹp cho mình. Mình chen được vài tấm rồi tách ra, tìm một mỏm đá, ngồi nhìn xung quanh, nhìn mọi người chụp ảnh, nghĩ về một thứ duy nhất vào lúc này – sự sống.

(chờ phần tiếp)

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:51 am
Xem thông tin cá nhân

Ngày tham gia: Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:29 am
Bài viết: 11
Đến từ: Đà Lạt + Sài Gòn
Gửi bài 
Phần 6: Hội ngộ HN - SG

Chỗ ngồi được chọn là một bệ đá vững chãi, chắc chắn, có thể phóng tầm mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng quay lưng lại với mọi người. Lúc này, mình thấy sao cuộc sống mong manh quá, nếu chen chân vào với mọi người, chỉ vì ham vui, chỉ vì muốn gào thét, chụp ảnh…và vô tình để lọt một sơ suất, lỡ có ai sẩy chân mà trượt ngã thì bao nhiêu người còn lại sẽ nghĩ gì? Sẽ hối lỗi? sẽ ân hận? Mình vốn là một người không bon chen trong mọi thứ, nếu có gì thì cũng sẽ nhường chân, giành dựt chi mà khổ hè, đường ta ta cứ đi, đằng nào cũng tới thôi mà. Sợi dây suy nghĩ chưa được trọn vẹn khi nghe tiếng tách tách của máy ảnh, ôi, có một “fan” hâm mộ chụp lén từ phía sau thì phải. Ôi, đằng sau các bạn la hét dữ quá, kêu gọi quay lại chụp hình chung đi, uhm, mình phải cất tạm cái suy nghĩ đó vào một vách đá đi cái đã…đợi sau này lên sẽ moi ra và phân tích tiếp nhé! Giờ đi chụp hình cái đã!!

Nhớ anh Vũ tự thiết kế cho mình một băn rôn vẽ con rồng bay lượng ghi Rainy VŨ…, ai cũng la sến sến nhưng nhìn vui vui. Nhớ Bé Thảo, nhớ Sóc, nhớ mọi người chen nhau để được chụp riêng, được hôn cái mỏm tam giác ghi nhận độ cao 3143m. Có đội nào đó mang theo lá cờ đỏ sao vàng, mọi người mượn để chụp, để quất cho bay phất phới, rồi bổng dưng rượu vang ở đâu bay khắp mặt. Ah, thì ra một đoàn khác chinh phục được đã khui champange mừng chiến thắng. Nếu trời không u ám, nếu đêm qua đừng mưa thì có lẽ nắng sớm, trời trong xanh thì sẽ có nhiều bức ảnh rất đẹp. Fans Fan’s chụp chung với nhau vài tấm hình, Trí chụp cho 2 chị em đồng nghiệp tấm hình mà nhìn vào đó ai cũng bảo giống nhau, mình chả thấy giống chỗ nào cả, chỉ biết lúc đó lạnh run mà phải bỏ áo khoác, sương bay ngang mặt lạnh ngắt, tóc ướt đẫm mồ hôi lẫn sương, cười như mếu, ôi, tóc lúc này cứng như rễ tre, cứ bết lại nhìn ghê thật.

Có chi tiết rất thú vị, có một bạn nữ của đội nào đó đã mang váy lên chụp ảnh tại đỉnh. Áo đỏ nhá, vải voan đỏ xen hoa bay phất phới nhá, khâm phục thật, là “hot girl” cho các tay máy ảnh chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư… nhưng dù sao đó cũng là kỉ niệm sẽ khó mà có lần thứ hai đúng không mọi người. Có anh chàng nào đó bên đội Tất đỏ đã cởi trần để khoe thân hình lực lưỡng trước cái lạnh để chứng tỏ dù có khắt nghiệt thời tiết, dù đường đi có khó khăn thì với sức trẻ, với sự quyết tâm, chúng ta đã vượt qua chính mình. Thiết nghĩ rằng sau này, chúng ta sẽ đối mặt với những việc gian khó, với những thử thách lớn hơn thì sẽ ngoảnh đầu nhìn lại…một lần trong đời đã vượt qua nóc nhà Đông Dương.

Một tiết mục khá vui tại 3143m giữa Fans Fan’s và Tất đỏ là màn trao khăn. Ngày xưa, mọi người trao khăn để thể hiện lời ước hẹn không được quên người kia … còn bây giờ, trao khăn để làm kỉ niệm, hẹn một ngày nào đó hai đội có dịp gặp nhau sẽ hoành tráng. Ngày xưa nam nữ trao khăn tay thì giờ cũng trao khăn nhưng là khăn choàng, khăng rằn, 2 anh chàng của Fans Fan’s là Bò con và Trí trao cho 2 cô gái của Tất đỏ. Tiếc là chưa biết được tên của các bạn, các cô gái trẻ khỏe khoắn, xinh tươi và máu lửa.

Nghỉ ngơi một lúc, ăn uống chút để lấy năng lượng cho chặng đường tiếp theo, không khí lạnh dần ngấm vào người, nhóm con bò quyết định đi xuống trước. Lần này có cả Liên đi cùng – người được gọi là “cộng sinh” của bò ham hố. Mọi người quyết định đi kề nhau để hỗ trợ nhau đi xuống, vì đường xuống vất vả hơn, trơn trượt hơn và sức khỏe đã sụt đi nhiều rồi. Nhưng, cũng vì tâm lý đã chinh phục xong rồi nên mọi người đi thoải mái hơn, thư thả hơn. Đến đoạn anh An chụp con ếch bự mọi người hết sức cẩn trọng vì ko muốn để lại con ếch nào tại đây. Chân mỗi người bám vào gốc tre ven đường để làm trụ đi xuống.

Cũng tại vị trí này đoàn SG gặp mặt HN, đầu tiên là em Trần Ngựa, Trang Zin…có lẽ chưa quen nên chỉ ngó nhau rồi đi….nhưng đến khi gặp em Hà Trần thì tay bắt mặt mừng, công nhận các bạn HN khỏe thật, leo một mạch từ đoạn 2.200m lên đến 3143m… chỉ nói được vài câu thì người đi lên, người đi xuống, đường đi xuống xấu hơn hôm qua vì bao bước chân đã dẫm lên, mưa đêm qua nặng hạt làm mọi thứ càng nhầy nhụa…dự báo sẽ có nhiều chú ếch được bắt đây. Ôi, đoạn này mình vẫn còn nhớ tiếng Trí gọi, hét thật to… tên bò mẹ, bò con, nhóm bò dừng lại không hiểu chuyện gì. Thì ra trong lúc chụp hình, thành viên nào đó (Lan Anh thì phải) gửi mình cái túi xách đựng máy ảnh của Trí, mình đeo trên vai tòn ten. Đến khi xuống trước, mình để lại và có hú cho Lan Anh, nhưng có lẽ do mê mãi chụp hình nên em ko để ý. Còn nhớ vẻ mặt Trí hốt hoảng chạy xuống rồi lại chạy lên để tìm cái giỏ, cũng may Lan Anh đi sau đem xuống dùm Trí…

Đến đoạn có trảng cỏ, nơi anh bạn nào đó khắc tên mình và người yêu lên đá thì nhóm con bò gặp thêm vài bạn của đoàn HN, có nhớ được bạn Hào, một bạn nữ, lúc đó nhóm anh Trung, anh Luật cũng dần đến, tay bắt mặt mừng lần nữa, và kịp chụp chung với nhau vài tấm hình làm kỉ niệm. Quan niệm chụp hình của anh Trung cũng hay, muốn anh chụp phải bỏ nón ra, lúc đó khuôn mặt mới sáng lên và lộ rõ hết nét đẹp của mình. Dừng chân đôi chút, đoàn HN lại tiếp tục chinh phục đỉnh cao, đoàn SG tiến dần về phía dưới, đoạn đường này cả nhóm được đứng lại nhìn ngắm hành trình mình đã đi qua, có những bạn ở đoàn khác đang tiến lên, không quen biết nhưng cũng cười nói, đưa tay kéo giúp khi vượt qua đoạn khó. Đến một đoạn có nhiều tảng đá nhỏ, lớn xếp chồng lên nhau, khá dốc và nguy hiểm, SG – HN gặp nhau nhiều nhất, lần này mọi người đi đông, có em Ninh nấu, có em Ngọc, có em Hương, có em Trang Kat,…có nhiều em chưa kịp quen nên mình đành giới thiệu: Mình là cô Rùa í! Cố gắng lên các bạn nhé! Sắp tới rồi!!! Kịp bắt tay từng người rồi chia tay nhau tại đó, hứa hẹn chiều hôm đó sẽ hội tụ tại độ cao 2.200m.

Nhớ lần trecking ở Núi Dinh anh Trung có nói: “Khi đi Fans các bạn phải dùng chân để đi, tay để đi, và thậm chí cả bằng mông”, và đúng là bằng mông thật, có những đoạn đi không được chỉ có lết xuống, và lết không được nữa thì cho cơ thể rơi tự do nhẹ nhẹ thôi, người ở dưới phải đỡ thân người ở trên. Ôi, có đi và cảm nhận hết mọi cơ quan trong cơ thể làm việc, phối hợp nhịp nhàng như thế nào các bạn à! Đường xuống được dịp đi kề anh Trung, biết được loại cây nào thuộc họ Đỗ Quyên, có đỗ quyên trắng, đỏ, hồng, biết đâu là cây lan rừng quý hiếm, cây thuốc quý chữa được nhiều bệnh, biết được đoạn đường có nguyên vách đá toàn lan rừng trắng, đẹp tuyệt.

Chân đều bước chân, Fans Fan’s SG có mặt tại đoạn 2.800m vào ngay giữa trưa, thu xếp hành lý gọn gàng, kịp ăn bữa trưa là bánh mì với xúc xích, tí dưa leo, cà chua, fo mai, chà bông… còn 1 lon nước tăng lực mình mang theo chia mỗi người một ít để uống lấy năng lượng rồi lại tiếp tục lên đường quay về độ cao 2.200m để kịp trời tối. Lúc này, chân mọi người đã cảm thấy run run, mệt rồi đó và có người không thở được vì không chịu được không khí loãng. Buổi trưa hôm đó nắng nhưng lạnh, chân Bò Bé có vấn đề nên không đi nhanh được… (em có một cục u dưới bàn chân, nếu mổ trước khi đi thì ko kịp để chinh phục, phải chịu đau để đi vào dịp này) lỗi của em nhưng đã đi tới đoạn này rồi, một chút cố gắng của bản thân kết hợp với sự hỗ trợ của đồng đội thì đằng nào cũng tới.

Nhớ lúc trước khi đi, mình đã được cảnh báo rằng chân đi sẽ đau lắm nên kịp mua 2 cái remier để bảo vệ chân, và lần này nó có tác dụng thật. Đáng lẽ phải mang vào nhưng cấn cục u nên mình quyết định lót vào giày của em, sẽ êm hơn, chân sẽ đỡ đau hơn. Vượt qua những đoạn đường mình đã nhắm mắt nhắm mũi mà đi, giờ kịp ngắm lại, kịp dơ cả hai tay, dương mặt trần hít vào thật sâu không khí của núi rừng một lần nữa, lòng người cảm thấy bình yên lạ. Cả nhóm kịp nhìn lại, nghỉ chân, rửa mặt được một chút ở đoạn 2.300m, một lần nữa cái mát lạnh của nước suối nơi này ngấm vào da làm bừng tỉnh, quên đi cảm giác mệt mỏi của những chặng đường dài.

Nhóm bò là những thành viên đi về cuối cùng, trên đoạn về có gặp Thu Hương và một người bạn nữa đi cùng, có dịp trò chuyện chung, chia nhau miếng bánh, chút nước tăng lực còn trong chai, xa xa đã nghe thấy tiếng người, thấy làn khói bốc lên của các poter đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa cơm chiều… Đó là nơi đoàn SG – HN gặp nhau lần đầu với ý nghĩa trọn vẹn nhất.

(chờ phần tiếp theo)

_________________
Sống hết mình hôm nay, mai sẽ hay


Thứ 3 Tháng 8 10, 2010 8:53 am
Xem thông tin cá nhân
Hiển thị những bài viết cách đây:  Sắp xếp theo  
Gửi bài trả lời   [ 6 bài viết ] 

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến7 khách


Bạn không thể tạo chủ đề mới trong chuyên mục này.
Bạn không thể trả lời bài viết trong chuyên mục này.
Bạn không thể sửa những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể xoá những bài viết của mình trong chuyên mục này.
Bạn không thể gửi tập tin đính kèm trong chuyên mục này.

Tìm kiếm với từ khoá:
Chuyển đến:  
cron
Diễn đàn Sinh Vật Rừng Việt Nam © 2010