Diễn đàn Sinh vật rừng Việt Nam
https://vncreatures.net/forum/

Gian nan chinh phục Apachải
https://vncreatures.net/forum/viewtopic.php?f=21&t=2517
Bạn đang xem trang 1 / 1 trang

Người gửi:  Pmytrung [ Thứ 4 Tháng 7 21, 2010 9:51 am ]
Tiêu đề bài viết:  Gian nan chinh phục Apachải

Bài viết của: Đỗ Quang Trung đăng trên www.vnexpress.net là một trải nghiệm hay cho câu lạc bộ khám phá thiên nhiên hoang dã. Sự trải nghiệm của họ chính là bài học hữu ích cho những ai muốn chinh phục Apachải (tỉnh Điện Biên), cái tên gắn cùng với khát khao, mong ước chinh phục của những người đam mê, là một trong 4 điểm cực của tổ quốc và cũng là điểm khó chinh phục nhất nơi ngã ba biên giới Việt - Trung - Lào.

Để đến được đây, tôi đã gặp người ở Bộ chỉ huy biên phòng tỉnh Điện Biên hẹn trước để lấy giấy phép cho cả nhóm lên thăm cột mốc số 0.
Chiều đó, chúng tôi dừng chân nghỉ tại Mường Nhé. Hỏi thăm cô chủ quán về đường lên đồn Apachải, cô bảo chỉ tầm 60 km, nhưng nghe nói đường đi cực khó. Chả ai bảo ai, cả nhóm gấp gáp chuẩn bị, vẫn còn bốn con suối, hai con suối lớn và hai nhỏ hơn cùng quãng đường vất vả phía trước.
Khi qua được con suối thứ hai, xe tôi bị bể bánh. Dừng lại để thay ruột cho chiếc xe nhưng đường còn khá xa mà trời thì sắp tối. Thấy không ổn, cả nhóm quyết định để 2 xe ở lại còn 5 xe vẫn tiếp tục hành trình. Mải miết đi như chạy đua với thời gian và khi mặt trời chạm những ngón tay mình trên đỉnh đồi cũng là lúc chúng tôi phải đánh đèn pha trên mặt đường. Bóng tối bủa quanh lấy 2 chiếc xe, xung quanh tĩnh lặng chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng động cơ đang rẽ từng lớp cát dày. Đèn pha đánh xuống mặt đường hắt lên một màu vàng vàng lóa mắt, lớp cát dày tựa như một chiếc gương khổng lồ trải rộng.
Hình ảnh

Hình ảnh

Hình ảnh

Vừa hết đoạn dốc lên thì đoạn dốc xuống đã ngay trước mặt. Chiếc xe lao xuống, cát lại được thể bám chặt vào những chiếc bánh xe, in lên mặt đường những hình thù kỳ quái trong khi chiếc xe cứ chao nghiêng qua lại, chực đổ. Cứ thế, chúng tôi lầm lũi đi trong đêm. Cuối cùng, ánh đèn vàng rực rỡ ấm cúng ở Đồn biên phòng 317 cũng hiện ra. Người đầy bụi, chúng tôi mừng rỡ ùa vào, loáng thoáng nghe ai hỏi vui: “Ô, vẫn còn sống à?”.
6h sáng, khi mọi người trong Đồn biên phòng dậy tập thể dục cũng là lúc chúng tôi dậy, chuẩn bị đồ ăn nước uống cho một ngày dài đầy nắng và 7h bắt đầu hành trình chinh phục cột mốc số 0. Đêm qua, anh Long, người bạn mới quen, đã cảnh báo trước khi nghe bọn tôi khoe "ai cũng đã leo Fanxifan hết rồi". "Fanxifan đã là gì. Năm trước có người cũng nhờ anh dẫn lên cột mốc, họ cũng bảo đã leo Fanxifan ba bốn lần rồi nhưng khi leo mốc mệt quá cứ đi 5 phút lại phải nghỉ".

Đi được chẳng bao lâu, đầu tôi như có ai gõ “binh binh” rồi lại “binh binh binh”. Nắng gắt, cái nắng của một tỉnh giáp Lào. Trên đầu chúng tôi là mặt trời đỏ rực, không một nhành cây hay tán lá nào che bớt đi cái nắng đến ngột ngạt ấy. Băng qua hết những ngọn đồi vàng rực và cả những ngọn đồi ngả sạm một màu đen do bà con đốt nương làm rẫy, chúng tôi bắt đầu vào rừng.
Vừa thoát khỏi cái nắng lại phải chui rúc qua những nhành cây vô lối chắn đường. Gai góc cứ tìm quần, tìm áo, tìm da mà cắm. Lúc đầu cả bọn còn dừng lại để gỡ nhưng về sau cứ mặc kệ mà đi thẳng về phía trước vì mệt.
Khi đến được con suối thì nước mang theo cũng đã hết. Anh Bích, người dẫn đường, tập trung từng chiếc bình lại lấy nước cho mọi người. Nước suối ngọt lịm, khuôn mặt ai cũng giãn ra, nhưng không được uống nhiều, do còn phải tiết kiệm nước vì đây là con suối duy nhất trong suốt chặng đường.

Hình ảnh

Hình ảnh

Hình ảnh

Đường đi trơn trượt, lúc thì dựng đứng lúc thì trôi tuồn tuột đã vắt cạn sức lực mọi người. Chúng tôi cứ lầm lũi bước, đầu óc trống rỗng, đi như theo quán tính, phía trước có người là đi. Đã vậy, thất vọng lại tràn ngập khi anh dẫn đường bảo đã nhầm đường. Quay ngược lại nơi rẽ nhầm, chẳng còn tiếng cười đùa, chỉ còn những bóng người đổ dài lết đi trên mặt đất.
Đã 5 giờ trôi qua. Nghỉ chân chỗ ngã ba đường, dưới tiết trời nắng gắt, chúng tôi bắt đầu bỏ đồ ra ăn thay vì dự định như lúc đầu sẽ ăn ở mốc. Nước hết. Anh Bích và một thành
viên buộc phải quay ngược trở lại con suối nhỏ để lấy nước tiếp tế cho cả đoàn.
Trong lúc chờ đợi, mọi người lăn ra ngủ trong sự lan tỏa của cái mệt và mặt giáp với mặt trời đỏ rực như thiêu đốt cho đến khi cái nóng chạy rần rần khắp cơ thể làm thức tỉnh. Chờ đợi rồi chờ đợi vẫn không thấy 2 người kia quay trở lại. Đứng từ trên cao nhìn xuống mới biết họ lại đi lạc trên con đường quay trở lại suối. Từ trên núi chúng tôi phải thi nhau hét lên chỉ đường. Có nước, cả nhóm lại tiếp tục đi, đi với quyết tâm của mỗi thành viên phải chạm được tay vào mốc hình tam giác.

Hình ảnh

Và khi kim đồng hồ chỉ 3h10, chúng tôi đã chạm được tay vào cột mốc số 0 trong niềm vui sướng tột cùng. Tự hào đặt tay mình lên ngực trước lá cờ tổ quốc và lưu lại hình ảnh nơi cực Tây này, cả nhóm lại quày quả trở về đồn. Vì là đường dốc cộng với tinh thần sảng khoái khi đã chinh phục được điểm “khoai” nhất của 4 cực, chúng tôi dường như đi nhanh hơn trên con đường trở về suối.
Uống nước như thể chưa từng bao giờ uống một thứ nước ngon đến thế, chúng tôi nói với nhau rằng nước ngon nhất từng được uống là nước suối Apachải. Trên đường về, chúng tôi vẽ ra trong đầu bao nhiêu là hình ảnh, nào là tắm suối rồi sau đó uống rượu, giao lưu hát hò với các anh các chú ở đồn biên phòng mà không thể nào hình dung nổi cả nhóm lại lạc đường một lần nữa.
Con đường chúng tôi bước cứ ngày một dài thêm mà ánh đèn của Đồn biên phòng lại ngày một xa. Nắng đã tắt nhường chỗ cho bầu trời đêm đầy sao. Lạnh và đói. Cạn kiệt sức lực. Chúng tôi nghĩ đêm nay có khi phải ngủ lại trên đồi. Chẳng buồn tìm một nơi bằng phẳng, cả nhóm cứ thế nằm vã trên những sườn đồi dốc đến khi một ánh đèn pin đâu đó lóe sáng. Một thành viên trong đoàn hét lên: "Có ai đó không cứu với". Tiếng la thất thanh xé tan cái tĩnh lặng trong đêm. Vậy là chúng tôi đã được cứu, không phải qua đêm trong rừng, trong cái lạnh và đói đến quằn người.

Trở về đến Đồn biên phòng là 9h30 tối, chúng tôi vẫn chưa hết hoàn hồn...

Người gửi:  minhtriteach [ Thứ 4 Tháng 7 28, 2010 8:28 pm ]
Tiêu đề bài viết:  Thật ấn tượng

Thật ấn tượng với những tấm hình trên. Sẽ có một ngày ta đến nơi đây!!!

Người gửi:  pipi123 [ Thứ 5 Tháng 7 29, 2010 9:42 am ]
Tiêu đề bài viết: 

sẽ có 1 ngày ta đến nơi đây!!!

Bạn đang xem trang 1 / 1 trang Thời gian được tính theo giờ UTC + 7 Giờ
Powered by phpBB © 2000, 2002, 2005, 2007 phpBB Group
http://www.phpbb.com/